Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 1: ANH SẼ LY HÔN VỚI EM

"Ngài Lệ, mợ chủ bị đuối nước quá lâu, khi được đưa tới đây não đã bị thiếu oxy nghiêm trọng, cộng thêm đầu bị va vào đá dẫn đến máu tụ bên trong, sợ rằng cô ấy sẽ không thể tỉnh lại."

Gương mặt anh tuấn của người đàn ông bên cạnh giường bệnh đầy lạnh lùng.

Anh ngồi trên xe lăn, hai tay siết lấy tay vịn, môi mỏng mím chặt trông như lưỡi dao sắc bén.

Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ hôn mê bất tỉnh.

Đã hôn mê ba ngày, nếu đến giờ vẫn chưa tỉnh lại...

"Ôn Khinh Khinh, nếu em tỉnh lại thì anh sẽ ly hôn với em." Giọng nói trầm khàn đầy chán nản và kiềm nén vang lên.

Anh vừa dứt lời thì người phụ nữ trên giường bệnh chợt mở mắt ra.

Tròng mắt chuyển động, sự mê man trong mắt Ôn Khinh Khinh dần tan đi, ngay khi cô nhìn thấy người đàn ông đó, cô kích động bổ nhào về phía anh.

"Lệ Thành Vũ, anh vẫn còn sống?"

Cô nhớ rõ ràng khoảnh khắc cuối cùng khi thuốc nổ phát nổ, Lệ Thành Vũ đã đẩy cô ra khỏi hang động lắp đầy thuốc nổ, trong khi chính anh không thể chạy ra ngoài.

Sao lại thế này...

Cô vừa dứt lời thì bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, phần lưng va vào mép giường, kim truyền đâm ở mu bàn tay bị kéo thẳng ra khiến máu văng tung tóe.

"Ôn Khinh Khinh! Em dám lừa anh!" Trên trán Lệ Thành Vũ nổi gân xanh, cơn giận đùng đùng, quanh người tản ra sự lạnh lẽo khiếp người, anh đè nén cơn giận ngập trời, chất vấn bác sĩ: "Đây là cái mà anh gọi là vẫn chưa tỉnh lại sao?"

"Chuyện này..." Bác sĩ cũng bối rối, sao bệnh nhân đột nhiên tỉnh rồi?

"Để tôi kiểm tra cho mợ chủ trước đã."

"Đi ra ngoài!"

Lệ Thành Vũ quát một tiếng, bác sĩ run rẩy vội vàng đi ra ngoài.

Anh cởi nút cài đầu tiên trên cổ áo ra, lúc này trên gương mặt anh tuấn tràn ngập sự ưu phiền.

"Ôn Khinh Khinh, vì để ly hôn với anh mà em tốn công tốn sức quá nhỉ."

"Ly hôn? Thành, Thành Vũ, anh nói gì vậy?"

Ôn Khinh Khinh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn anh, cô không thể tin nổi mà nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh.

Bệnh viện, ly hôn và Lệ Thành Vũ còn sống...

Lẽ nào cô đã sống lại?

"Hiện tại em còn giả ngu à?" Người đàn ông cúi người, bóp cằm Ôn Khinh Khinh, ép cô đối diện với anh.

Đôi mắt vốn trong veo, lạnh lùng giờ đây lộ ra sự bi thương và cực kỳ mệt mỏi: "Ôn Khinh Khinh, coi như em hận anh, muốn ly hôn đi chăng nữa thì sao em có thể nhẫn tâm ra tay với Du Du như thế? Thằng bé là con trai ruột của em!"

"Ầm!" một tiếng, trong đầu Ôn Khinh Khinh nháy mắt hiện lên một đoạn hồi ức.

Không ngờ cô đã sống lại vào một năm trước, ngày mà cô và Du Du cùng rơi xuống hồ.

Kiếp trước cô cực kỳ hận Lệ Thành Vũ vì để có được sự giúp đỡ của nhà họ Lâm mà phá hủy sự trong trắng của cô, khiến cô có bầu trước khi lập gia đình, không thể không kết hôn với anh.

Sau khi kết hôn, do bị chị cô là Lâm Hạ Nhi bỉ ổi xúi giục ngày này qua tháng khác, cô không chỉ coi như không nhìn thấy sự tồn tại của hai đứa con đứt ruột đẻ ra mà còn chống đối với Lệ Thành Vũ khắp nơi. Vì để ly hôn, thậm chí cô còn bất chấp mọi thủ đoạn tồi tệ nào!

Mãi đến khi chết, cô mới biết tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Lâm Hạ Nhi.

Nghĩ đến việc Lệ Thành Vũ vừa rồi đã hiểu lầm ý cô, Ôn Khinh Khinh nóng lòng vội vàng giải thích: "Không, không phải như thế! Em không muốn hại Du Du, em thấy Du Du rơi xuống nước nên mới nhảy xuống cứu con, nhưng sau đó..."

"Cứu thằng bé?"

Lệ Thành Vũ cười khẩy, trong mắt tràn đầy sự hung tợn: "Du Du nói em sai người cố tình ném thằng bé vào trong hồ!"

"Em nói em nhảy xuống để cứu thằng bé, vậy tại sao không cứu được nó lên?"

Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, chỉ trong nháy mắt máu trong người Ôn Khinh Khinh chợt trở nên lạnh lẽo.

Kiếp trước sau khi cô phát hiện Du Du rơi xuống nước thì lập tức nhảy xuống cứu thằng bé, nhưng dường như dưới nước có người túm chặt chân cô xuống, thậm chí còn đập đầu cô vào tảng đá.

Sau đó cô bất tỉnh nhân sự.

Cũng bởi vì thế nên mọi sự nhẫn nhịn của Lệ Thành Vũ với cô gần như bị mài sạch, từ đó về sau, cho dù cô nói gì thì anh cũng không chịu tin.

"Thành Vũ, anh tin em..."

"Đủ rồi." Lệ Thành Vũ đột nhiên lại gần, gương mặt anh tuấn không thể chối từ nhưng lạnh như sương gần kề trong gang tấc: "Mọi chuyện em làm chẳng phải là để ép anh ly hôn với em à?"

"Không phải, đời này em không ly hôn! Có chết cũng không ly hôn." Cô nợ anh nhiều lắm, tuyệt đối không thể ly hôn.

Nhưng cô vừa nói xong thì Lệ Thành Vũ lại nhích tới gần hơn, gần như dán sát mặt mình vào mặt cô: "Không ly hôn?"

Lệ Thành Vũ đột nhiên bật cười, chẳng qua nụ cười xen lẫn mấy phần điên cuồng dữ tợn, ngay cả đôi mắt anh cũng híp lại thành đường dài, ẩn chứ sự hủy diệt: "Được lắm, anh muốn xem thử lần này em có thể giả vờ được mấy ngày!"

Dứt lời, Lệ Thành Vũ bấm cửa tự động rồi điều khiển xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

Ôn Khinh Khinh nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài xuống má, thế nhưng khi cô mở mắt ra, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm sự dữ tợn.

Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ôn Khinh Khinh chưa kịp giấu đi sự hung tợn trong mắt, không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt to tròn.

"Du Du!"

Ôn Khinh Khinh kinh ngạc hô lên, giọng cô thêm mấy phần hổ thẹn.

Nhìn bóng dáng mềm mại trắng nõn đáng yêu trước mắt, trái tim cô như vỡ vụn.

Đây là con trai cô, kiếp trước bị cô ngó lơ, là đứa con trai đến chết vẫn gọi mẹ!

"Du Du, đúng không..."

Còn chưa bắt đầu nói hết câu, cô đã nghe Du Du cất giọng nói non nớt lên, đầy nghiêm túc nói với cô: "Mẹ ly hôn với ba con đi, con có thể giúp mẹ."

Advertisement
';
Advertisement