Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 2: ĐAU KHÔNG?

Ôn Khinh Khinh như bị sét đánh.

"Không phải mẹ rất muốn rời khỏi bọn con à? Con cũng thế, con cũng không muốn nhìn thấy mặt mẹ nữa." Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Du Du ngập tràn sự lạnh lùng và căm ghét.

"Du Du, trước đây mẹ làm sai, mẹ sẽ sửa, con có thể... Cho mẹ một cơ hội nữa được không?" Nhớ tới những chuyện mà mình đã làm trước đây, đầu Ôn Khinh Khinh đau đớn dữ dội, cô chỉ hận không thể tự tát cho mình hai bạt tai.

Đây là con của cô, sao cô có thể nhẫn tâm đến thế?

Du Du hừ lạnh một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn như cùng một khuôn đúc ra với Lệ Thành Vũ viết đầy sự nghi ngờ: "Con không tin mẹ!"

"Con sẽ để ba và mẹ ly dị, nếu không... Con và em gái sẽ gặp nguy hiểm."

"Du Du, con yên tâm, mẹ sẽ không tổn thương con và Túc Túc nữa."

Ôn Khinh Khinh nói xong thì ôm lấy Du Du.

Cậu bé như cực kỳ khiếp sợ, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô, sau đó quay người chạy ra bên ngoài.

"Du Du..."

Khi Ôn Khinh Khinh đuổi theo thì bên ngoài đã không thấy bóng dáng cậu bé đâu nữa.

Cô đi dọc theo hành lang tìm con, đột nhiên nghe thấy tiếng bàn tán.

"Đúng là nhà họ Lâm bên kia nuôi phải con sói mắt trắng! Vì để gả vào nhà giàu có mà bất chấp bò lên giường Lệ Thành Vũ, ép Lệ Thành Vũ hủy bỏ hôn ước với Lâm Hạ Nhi và cưới cô ta."

"Bây giờ cầu được ước thấy, kết hôn với Lệ Thành Vũ rồi thì một chân đạp hai thuyền! Còn thẳng tay ném đứa con trai ruột vào hồ nước!"

"Đúng là quá ác độc! Trên đời này sao lại có một người phụ nữ độc ác đến thế?"

...

Ôn Khinh Khinh siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ sậm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dùng cơn đau để đè nén uất hận ngập trời.

Kiếp trước cũng như thế này, sau khi cô rơi xuống nước, Lâm Hạ Nhi âm thầm tung tin đồn sau lưng cô, nói xấu cô rằng cô đã bò lên giường Lệ Thành Vũ, cướp đoạt vị hôn phu của chị mình!

Cô ta khiến cô nghĩ rằng mọi chuyện này do Lệ Thành Vũ sắp đặt, khiến cô hoàn toàn căm hận Lệ Thành Vũ, tệ hơn nữa là quyết tâm chống đối Lệ Thành Vũ.

Lâm Hạ Nhi!

Những đau khổ kiếp trước cô mang lại cho tôi, đời này tôi sẽ đáp trả gấp bội!

Ôn Khinh Khinh che giấu hận thù trong mắt, cô liếc nhìn đồng hồ, ồ, xem ra người kia cũng nên đến rồi.

Ôn Khinh Khinh vừa về phòng bệnh chưa lâu thì Lâm Hạ Nhi vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, túm chặt lấy cô, mắng: "Khinh Khinh, sao em ngốc thế?"

"Cho dù em muốn ly hôn thì cũng không thể dùng cách này!"

Đúng là tiết mục chị em thắm thiết! Nếu không phải đã từng chết một lần, suýt thì cô đã tin.

Ôn Khinh Khinh thản nhiên đẩy Lâm Hạ Nhi ra, ngây thơ nhìn cô ta: "Chị nói gì đó? Ly hôn gì cơ?"

Trong khoảnh khắc bị đẩy ra, ánh mắt Lâm Hạ Nhi ánh lên sự kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng bình thường lại.

Đồ ngu ngốc Ôn Khinh Khinh trước giờ gần gũi với cô ta, sao có thể đẩy cô ta ra chứ?

"Không phải em vẫn luôn muốn ly hôn với Lệ Thành Vũ à? Em đừng vội, chuyện này hãy để chị giúp em."

"Chị định giúp thế nào? Tiếp theo là khiến em góa chồng à?"

Lâm Hạ Nhi khó tin ngẩng đầu, lông tơ tóc gáy cả người dựng ngược.

"Sao em có thể nói như thế chứ? Chị chỉ muốn tốt cho em mà thôi!"

Ồ, đúng là tốt với cô!

Bắt cóc con của cô, ép cô đi vào khuôn khổ khiến cô sống không bằng chết, đúng là đối tốt với cô quá cơ!

Đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục, để cô hoàn toàn rơi vào vạc dầu, đúng là đối tốt với cô.

Cảm giác da thịt nháy mắt bị trụng hết, cơn đau khi dầu sôi nấu xương, cảm nhận rõ ràng từng khớp xương nứt ra, tuyệt vọng nhìn bàn tay mình nháy mắt trở nên vàng khè, khô quắt, sau đó biến thành màu đen, dù cô có hóa thành tro cũng không quên được!

Thấy Ôn Khinh Khinh không nói lời nào, Lâm Hạ Nhi liếc nhìn quanh phòng bệnh, chột dạ hỏi: "Du Du đâu rồi?"

Ôn Khinh Khinh nỗ lực ổn định cảm xúc, sau đó thuận miệng lạnh lùng đáp: "Không biết, em mới tỉnh lại chưa lâu."

Thấy Ôn Khinh Khinh vẫn có vẻ chán ghét đứa bé, trong lòng Lâm Hạ Nhi thầm hả hê, cô ta khuyên nhủ: "Tuy chị biết đứa bé đó là miếng thịt rơi xuống từ người em, nhưng Lệ Thành Vũ chắc chắn sẽ không đưa hai đứa bé cho em đâu, đến lúc đó em cần phải dứt khoát lên, chấm dứt mọi thứ, biết chưa?"

"Không nên vì con trẻ mà ở lại bên cạnh Lệ Thành Vũ, anh ta sẽ khiến em sống không bằng chết."

Ôn Khinh Khinh cười lạnh, sống không bằng chết? Không phải mọi thứ là do cô ta ban tặng à?

"Khinh Khinh, sao em nhìn chị như thế?" Lâm Hạ Nhi bị ánh mắt của Ôn Khinh Khinh dọa sợ.

Cô ta chưa bao giờ thấy ánh mắt của Ôn Khinh Khinh như thế, tràn ngập hận thù, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Ôn Khinh Khinh cụp mắt, dốc sức ổn định cảm xúc, nói: "Xin lỗi chị, chẳng qua em nhớ đến một chuyện."

"Trước khi đuối nước, em cảm giác có người bên dưới túm chân tôi, chị có biết chuyện này là sao không?"

Biểu cảm Lâm Hạ Nhi thay đổi, ánh mắt lóe lên sự bất an, nhưng khi mở miệng thì đã thay đổi cảm xúc: "Em nói có người túm em? Liệu có phải là Lệ Thành Vũ anh ta muốn... Muốn..."

Ôn Khinh Khinh khiếp sợ nhìn cô ta.

Lâm Hạ Nhi đột nhiên nắm lấy bả vai Ôn Khinh Khinh, nghiêm túc nói: "Khinh Khinh, tiếp theo em không thể mềm lòng, không phải anh ta chết thì là em chết."

"Về sau em cứ nghe theo sự sắp xếp của chị và anh Nam Hán, biết chưa? Anh chị sẽ bảo vệ em."

Nói đến đây, trong mắt Lâm Hạ Nhi ánh lên sự thâm độc, cô ta rút điện thoại đưa cho Ôn Khinh Khinh.

"Trước đó em báo tin bình an cho anh Nam Hán đã. Kể từ khi biết em rơi xuống hồ, anh ấy luôn lo lắng cho em, cứ hỏi chị xem em đã tỉnh chưa, đến nỗi chị sắp ghen tị rồi đấy!"

Đúng vậy, Hứa Nam Hán quan tâm đến việc bao giờ cô chết để bắt tay với Lâm Hạ Nhi cướp đoạt tài sản của cô và Lệ Thành Vũ!

Ôn Khinh Khinh che giấu hận thù trong mắt rồi nghe điện thoại.

 

Advertisement
';
Advertisement