Lúc đầu Ôn Khinh Khinh sững người, rồi lập tức cảm thấy Du Du rất ra dáng lãnh đạo.
Đúng là con trai của Lệ Thành Vũ!
Cô đi theo Du Du vào phòng cậu bé.
Du Du nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
“Lãnh đạo, có việc gì ngài cứ dặn dò.”
Suýt chút nữa Du Du đã không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, cậu bé vội mím chặt môi để không bật cười, một lúc sau mới lên tiếng.
“Nghiêm túc nào!”
“Vâng, lãnh đạo!”
“…” Không vào được chủ đề chính rồi.
Tay Du Du nắm hờ thành nắm đấm đưa lên che miệng ho khan hai tiếng, sau đó chắp hai tay ra sau lưng.
“Bây giờ mẹ vẫn muốn ly hôn với ba sao?”
Ôn Khinh Khinh hơi cúi người, chống hai tay lên đầu gối nhìn Du Du. Khóe môi cô nở nụ cười dịu dàng.
“Con muốn mẹ và ba con ly hôn sao?”
Du Du bèn nghiêm mặt: “Bây giờ con đang hỏi mẹ mà!”
Ôn Khinh Khinh suýt bật cười, thấy lúc này Du Du ra dáng người lớn vô cùng đáng yêu, nếu dán thêm hai sợi râu chắc chắn sẽ giống ông cụ non mặt mày hớn hở.
“Lần trước con nói sẽ giúp mẹ ly hôn với ba con, vẫn còn tính không?”
Sắc mặt Du Du rõ ràng cứng lại, thêm vào đó vai cậu bé cũng hơi động đậy, có thể đoán được hai bàn tay nhỏ sau lưng đang nắm chặt lại.
Cậu bé ngẩng cằm: “Đương nhiên là còn!”
Giọng điệu bướng bỉnh khó hiểu.
“Nhưng mẹ không muốn ly hôn với ba con nữa, vậy phải làm sao bây giờ?”
Du Du sững người, nhưng nhanh chóng hỏi ngược lại: “Không phải trước đây mẹ rất muốn ly hôn với ba sao? Sao bây giờ lại không muốn nữa? Mẹ lại đang nghĩ trò xấu gì phải không? Hôm nay mẹ đi gặp Lâm Hạ Nhi đúng không? Có phải cô ta đã dạy cho mẹ cái gì không?”
Một loạt câu hỏi dồn dập ném về phía Ôn Khinh Khinh.
Ôn Khinh Khinh ngẩn ra, trong lòng lại nghĩ: Du Du giỏi quá! Mới bốn tuổi mà nói năng lưu loát, logic rõ ràng như vậy.
“Hôm nay mẹ đi gặp Lâm Hạ Nhi, con có giận không?”
“Không! Con không giận, con không quan tâm mẹ đi gặp ai!”
Đúng là một cậu bé kiêu ngạo dễ thương.
Ôn Khinh Khinh ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Du Du.
“Mẹ thừa nhận, trước đây mẹ đã làm không tốt, để chuyện của người lớn làm liên lụy đến con. Mẹ xin lỗi con. Không phải con không ngoan, cũng không phải con không tốt, là mẹ không tốt, con luôn rất giỏi.”
“Nhưng mẹ vẫn phải nói, chuyện đẩy con xuống hồ thật sự không phải do mẹ làm, mẹ nhất định sẽ tìm ra bằng chứng chứng minh mình trong sạch!”
“Lúc con đi học cô giáo có dạy, biết sai sửa sai là đứa trẻ ngoan, con có thể cho mẹ một cơ hội sửa sai không?”
Du Du bỗng luống cuống tay chân, hai bàn tay nhỏ không ngừng mân mê sau lưng, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng lại cố gắng che giấu.
“Du Du, con đồng ý không?”
Ôn Khinh Khinh nhìn Du Du chằm chằm, tuy cô rất dịu dàng nhưng cũng có chút nôn nóng.
Thế nhưng…
“Con không biết, con không biết!” Du Du vội vàng nói xong rồi mở cửa chạy ra ngoài khiến Ôn Khinh Khinh ngạc nhiên.
Hình như cô vẫn hơi vội vàng, đáng lẽ nên chậm lại một chút.
Nếu hôm nay không phải Du Du đến tìm cô, cô cũng sẽ không vội vàng như vậy.
Cô đang suy nghĩ thì Du Du lại chạy về.
“Mẹ, đây là phòng con, đáng lẽ mẹ phải ra ngoài.” Rõ ràng cậu bé rất lúng túng nhưng lại tỏ ra rất đường hoàng.
“Được, mẹ ra ngoài, ngủ ngon, cục cưng của mẹ.”
Du Du lại ngẩn người.
Cục cưng?
Từ khi cậu bé có trí nhớ, chưa từng được gọi là cục cưng.
Cậu bé trợn tròn mắt đứng im tại chỗ như khúc gỗ, cho đến khi Túc Túc đi vào chọc cậu bé: “Anh, anh đang luyện công phu gì vậy?”
Du Du hoàn hồn kéo Túc Túc đến ghế sô pha hỏi: “Túc Túc, em có thấy mẹ khác trước không?”
“Có! Mẹ khác rồi, khác là… Đẹp hơn giỏi hơn, nấu ăn cũng ngon nữa, hu hu, muốn ăn đồ mẹ nấu rồi.”
“Nước miếng chảy ra rồi kìa.” Du Du ghét bỏ ra mặt, nhưng vẫn lấy khăn giấy lau cho Túc Túc.
Túc Túc cười ngại ngùng: “Dù sao bây giờ mẹ tốt lắm rồi, em thích mẹ!”
“Nhưng hôm nay mẹ lại đi gặp Lâm Hạ Nhi, trước đây mỗi lần gặp Lâm Hạ Nhi xong mẹ đều…” Cậu bé không nói tiếp vì đó đều là những ký ức không tốt đẹp.
Túc Túc nhíu mày, chu môi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy chúng ta xem lần này mẹ có biến thành người xấu không, nếu lần này mẹ biến thành người xấu, chúng ta sẽ không bao giờ để ý đến mẹ nữa được không?”
Du Du gật đầu đồng ý nhưng vẫn không yên tâm dặn Túc Túc: “Em phải chú ý an toàn, đừng đi ra ngoài một mình với mẹ, biết chưa?”
“Biết rồi, em rất lanh lợi mà, sẽ không sao đâu, đi đâu em cũng phải dẫn anh theo, vì anh sẽ bảo vệ Túc Túc, đúng không?”
Nhìn cô bé xinh xắn đáng yêu trước mặt, Du Du ôm cô bé một cái: “Đúng, anh sẽ luôn bảo vệ Túc Túc, không để Túc Túc bị tổn thương.”
“Nhưng sức của Túc Túc lớn hơn anh mà.” Nói xong, cô bé lập tức vung vẩy nắm đấm nhỏ.
“Vậy đợi đến lúc anh không bảo vệ được Túc Túc nữa, Túc Túc hãy ra tay, một đấm đánh bay kẻ xấu.”
“Hoan hô! Móc ngoéo~”
“Móc ngoéo~”
Hai bàn tay nhỏ móc ngoéo đóng dấu.
Sáng hôm sau.
Ôn Khinh Khinh dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, hai đầu bếp phụ trách lại thành phụ tá.
“Bà chủ, dạo này sao bà lại thích nấu ăn vậy?”
“Lần trước làm một bữa, hai đứa nhỏ rất thích ăn, khiến tôi rất có thành tựu, dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì làm nên nấu vài lần, nhưng mọi người yên tâm, sẽ không để mọi người mất việc đâu.”
“Bà chủ nói gì vậy, xem cách bà dùng dao, là biết từng học chuyên nghiệp đúng không?”
“Trước đây may mắn được học với một bếp trưởng một thời gian.”
“Ra là vậy, nhìn còn chuyên nghiệp hơn chúng tôi.”
Tay nghề của hai đầu bếp này rất có tiếng, nếu không cũng sẽ không được vào nhà họ Lệ nấu ăn, có thể khiến họ nói ra những lời này chứng tỏ tay nghề của Ôn Khinh Khinh được công nhận. Họ còn tò mò không biết bếp trưởng nào dạy Ôn Khinh Khinh nấu ăn, học trò mà đã giỏi như vậy thì thầy chắc chắn còn giỏi hơn nhỉ?
Ôn Khinh Khinh làm việc rất nhanh, nhìn thì thấy làm nhiều món nhưng phân chia thời gian rất tốt.
Chưa đầy một tiếng, với sự giúp đỡ của hai đầu bếp, cô đã làm xong một bát hoành thánh nhỏ, một bát mì, một bát canh rong biển thịt viên, một phần bánh bông lan sữa ngô, bốn quả trứng ốp la, còn cắt sẵn hoa quả.
Hoành thánh nhỏ và mì đều được đựng trong bát lớn để mọi người cùng ăn.
Hai đứa nhỏ ngủ dậy đến phòng ăn lập tức thấy Ôn Khinh Khinh đeo tạp dề bưng đồ ăn ra.
“Chào buổi sáng, hai cục cưng, mau đến ăn sáng nào, thử xem bữa sáng hôm nay có hợp khẩu vị không.”
“Con đi gọi ba!” Túc Túc cố nhịn cơn thèm ăn mà chạy đi gọi Lệ Thành Vũ.
Lúc cô bé đến Lệ Thành Vũ mới dậy.
“Ba ơi ba, ba nhanh lên, không thì đồ ăn ngon sẽ bị anh ăn hết mất.”
“Vậy con ăn trước đi.”
“Không được, con phải đợi ba, ba không ăn Túc Túc cũng không ăn!”
Nhìn Túc Túc ra vẻ chính nghĩa nhưng lại mấp máy môi không ngừng, Lệ Thành Vũ nào dám chần chừ, lập tức sửa soạn xong đi theo Túc Túc ra ngoài.
Nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn, Lệ Thành Vũ lại sững người, kinh ngạc nhìn Ôn Khinh Khinh.
“Túc Túc, con muốn ăn hoành thánh hay mì? Mẹ múc cho con.”
“Con muốn cả hoành thánh lẫn mì, con còn muốn ăn viên thịt kia nữa, viên đó to quá!”
“Túc Túc, nước miếng của em sắp nhỏ xuống bàn rồi.” Du Du bất đắc dĩ nói.
Túc Túc vội lấy tay che miệng, dùng cằm và ánh mắt ra hiệu cho Ôn Khinh Khinh.
“Đồ ham ăn, mau ăn đi, cẩn thận nóng đấy.”
“Hôm nay những món này đều do mẹ làm sao?”
“Đúng vậy.”
“Oa, giỏi quá!”
Lệ Thành Vũ và hai đứa trẻ đều rất nể mặt, ăn sạch bữa sáng.
Điều này khiến Ôn Khinh Khinh cảm thấy mãn nguyện chưa từng có.
Lúc cô đang dọn dẹp, Túc Túc kéo góc áo cô.
“Mẹ, ngày mai chúng con đến nhà bà nội, mẹ có đi cùng chúng con không?”