Ôn Khinh Khinh chú ý đến tâm trạng của Lệ Thành Vũ, biết anh lại nghĩ về chân của mình.
Cô đi ra sau xe lăn, cúi người nhỏ giọng nói bên tai anh: “Đừng lo lắng, sẽ tốt lên thôi! Anh xuất sắc hơn Hứa Nam Hán gấp trăm lần.”
Hơi thở ấm áp bay vào lỗ tai Lệ Thành Vũ giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua, vừa ngứa vừa tê.
Anh muốn di chuyển xe lăn để kéo dài khoảng cách, nhưng Ôn Khinh Khinh đã hành động nhanh hơn, cô đi tới trước mặt anh vẫy tay: “Em đi qua đó xem có chuyện gì, sẽ về nhà trước chín giờ.”
Nhà? Cô ấy coi nơi này là nhà mình sao?
Ôn Khinh Khinh đã rời đi nên không thấy được biểu cảm lúc này của Lệ Thành Vũ.
Cô lái xe đến nhà họ Lâm.
“Chào chú dì.”
“Khinh Khinh đến đó à, cháu mau vào xem Hạ Hạ một chút, nó cứ nhốt mình trong phòng, cơm cũng không ăn, làm chú dì lo muốn chết.”
“Vâng, để cháu đi xem, chú dì đừng lo lắng.”
Ôn Khinh Khinh đem chút đồ ăn vào phòng Lâm Hạ Nhi.
Vừa đi vào đã thấy cô ta khóc đỏ cả mắt.
“Khinh Khinh, chị nên làm gì đây? Anh Nam Hán không để ý tới chị.”
“Nếu anh Nam Hán muốn từ hôn với chị thì phải làm sao?”
“Chị đi tìm anh ta à?”
“Anh ta không nghe điện thoại của chị, chị đến công ty tìm thì anh ta cũng không muốn nói chuyện với chị, bảo chị về nhà. Chị không muốn chuyện này bị làm ầm lên, em giúp chị với.”
Ôn Khinh Khinh thở dài: “Chuyện này thật sự rất khó xử lý.”
“Khinh Khinh, em phải giúp chị, nếu anh Nam Hán huỷ hôn với chị thì chị chết đi cho xong!”
“...” Vậy chị chết nhanh đi! Bây giờ, ngay lập tức!
Lâm Hạ Nhi thấy Ôn Khinh Khinh thờ ơ thì cảm thấy không nên diễn quá lố.
“Nếu biết trước như vậy thì chị đã không uống nhiều rượu rồi, ai ngờ không cẩn thận mà say quá, còn bị tên khốn kia thừa cơ lợi dụng!” Lâm Hạ Nhi nghiến răng nói.
“Chị, lúc mọi người thấy thì chị không giống bị cưỡng hôn mà giống như còn…” Rất hưởng thụ!
Hôn thì hôn, lại còn hôn đắm đuối như vậy, biết ném cái mặt già của Hứa Nam Hán ở đâu?
“Lúc đó chị say quá, chị cứ nghĩ là anh Nam Hán.” Lâm Hạ Nhi bực bội nói.
“...”
“Chị, chắc chắn chuyện này sẽ trở thành cái gai trong lòng Hứa Nam Hán, mỗi lần anh ta thấy chị thì đều sẽ nhớ lại chuyện này.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Ôn Khinh Khinh suy nghĩ rồi nói: “Không nghĩ ra cách gì tốt, trừ khi quay ngược thời gian, hoặc là anh ta cũng làm ra chuyện tương tự, như vậy là hai người huề nhau.”
Lâm Hạ Nhi kích động nắm lấy vai Ôn Khinh Khinh: “Khinh Khinh, em nói đúng, chỉ cần anh ta cũng làm chuyện có lỗi thì bọn chị sẽ huề nhau. Anh ta sẽ không thể trách chị nữa, hôn ước giữa bọn chị sẽ được bảo toàn.”
“Chị, em chỉ nói đùa thôi.”
“Chị phải tìm một người đi quyến rũ anh ta, hoặc là sắp xếp để anh ta trúng kế.”
“Chị, làm vậy không ổn đâu, đây là giết địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm đó.”
“Chẳng phải vẫn còn lời được hai trăm sao?”
“...” Học toán giỏi thật!
“Khinh Khinh, em nghĩ chị nên tìm ai được đây?”
Đừng tìm tôi là được!
Nhưng mà…
“Khinh Khinh, chị nghĩ chỉ có em làm được chuyện này thôi, em phải giúp chị.”
“...” Tôi giúp cái con khỉ!
“Em là người mà chị tin tưởng nhất, chỉ có em làm chị mới yên tâm. Nếu để người khác làm rồi nhân cơ hội thông đồng với anh Nam Hán thì sao?”
“Khinh Khinh, em giúp chị đi, em nỡ lòng nhìn chị như vậy sao?”
Rất nỡ lòng đó!
“Chị, không phải em không muốn giúp chị, mà là…”
Lâm Hạ Nhi không nghe cô nói xong đã bắt đầu nổi điên.
“Nếu em không giúp chị thì chuyện này cũng hết cách rồi, không giải quyết được thì chị không sống nổi. Em muốn trơ mắt nhìn chị và anh Nam Hán chia tay à?”
“Hay là em luôn mong chị và anh Nam Hán chia tay?”
Lâm Hạ Nhi đổi chủ đề, ánh mắt nhìn Ôn Khinh Khinh mang theo vài phần soi mói.
“Chị, sao chị có thể nói như vậy chứ? Chị nghĩ em là người như thế nào?”
Ôn Khinh Khinh nhìn Lâm Hạ Nhi với vẻ mặt đau lòng.
“Nếu chị cho rằng như thế thì sau này em sẽ cách xa hai người, không tiếp xúc với hai người nữa.”
Cô quay người muốn rời khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Hạ Nhi vội vàng giữ cô lại: “Xin lỗi em, chị quá sốt ruột, chị nói sai rồi, chị em mình thân thiết với nhau, không thể vì một người đàn ông mà làm ảnh hưởng đến tình cảm.”
“Trước kia chuyện giữa em và Lệ Thành Vũ… Chị cũng có nói gì đâu?”
Ha, chị còn có thể nói gì? Đó không phải do chị sắp đặt sao?
“Chị lại nhắc đến chuyện năm đó, là muốn giết chết em sao?”
Trước đây mỗi lần Lâm Hạ Nhi nhắc đến chuyện này thì Ôn Khinh Khinh sẽ rất áy náy, cảm thấy mình đã phá hỏng hôn ước giữa Lệ Thành Vũ và Lâm Hạ Nhi.
“Được rồi được rồi, không nói đến, chúng ta nghĩ cách trước được không? Em đừng giận.”
Lâm Hạ Nhi cảm thấy kỳ lạ, sao bây giờ Ôn Khinh Khinh hở tí là giận dỗi? Khiến cô ta thấy khó kiểm soát.
“Sau này chị đừng nói thế nữa, nếu không em sẽ không đến nữa đấy.”
“Chị biết rồi, chị không nói nữa đâu!”
Nếu Ôn Khinh Khinh không đến nhà họ Lâm nữa thì bên chịu thiệt chắc chắn là nhà họ Lâm.
“Cạnh anh rể hoặc trong công ty có người nào mà chị ghét và còn muốn tiếp cận anh ta không?”
“Có! Chắc chắn có!” Lâm Hạ Nhi nhanh chóng trả lời vô cùng dứt khoát.
Trong công ty của Hứa Nam Hán có rất nhiều đồ lẳng lơ muốn bò lên giường anh ta.
“Vậy thì dễ rồi, em tin tưởng chị có thể xử lý được chuyện này với trí thông minh của mình, không ngu ngốc giống như em, chuyện gì cũng làm không xong.”
“...” Ặc, mùi trà xanh nồng nặc này là sao?
Sau khi Ôn Khinh Khinh gợi ý cho Lâm Hạ Nhi thì cô ta đã biết phải làm gì, cô ta giữ Ôn Khinh Khinh ở lại ăn tối.
Ba mẹ Lâm thấy cô thì rất vui, kéo cô lại trò chuyện một lúc lâu.
“Hôm đó nhìn thấy quan hệ giữa cháu và Lệ Thành Vũ hòa thuận như vậy, chú dì rất vui mừng, dù sao cũng đã kết hôn rồi, luôn hy vọng hai đứa có thể hạnh phúc, chẳng qua là…” Mẹ Lâm nói nửa chừng.
“Cháu biết chú dì rất quan tâm đến cháu, cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, hai người cứ yên tâm.”
Mẹ Lâm: ?
Bà ta rất muốn nói tiếp câu “chẳng qua là”, nhưng Ôn Khinh Khinh đã không cho bà ta cơ hội để nói ra!
“Ăn cơm trước đi.” Ba Lâm mở miệng hóa giải sự lúng túng cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, lúc ăn cơm lại hỏi tiếp.
“Khinh Khinh, thấy cháu và Lệ Thành Vũ chung sống hòa hợp như vậy, lẽ ra dì không nên nói nhiều, nhưng dì vẫn không kìm được muốn nhắc nhở cháu, cháu phải giữ kỹ tài sản của mình, tuyệt đối không được giao cho cậu ta, phụ nữ phải có tiền mới có tiếng nói.”
“Ôi trời!” Bỗng nhiên Ôn Khinh Khinh giật mình.
Ba người nhà họ Lâm đều căng thẳng nhìn cô: “Sao vậy? Không lẽ Lệ Thành Vũ lấy tài sản của cháu rồi? Bị lấy bao nhiêu? Có thể lấy về được không?”
Đột nhiên Ôn Khinh Khinh bật cười: “Cháu hù mọi người thôi, tiền vẫn an toàn, yên tâm đi, đó là tiền mà ba mẹ cháu dùng mạng đổi lấy, cháu sẽ không tiêu lung tung.”
Chỉ là đằng sau nụ cười của cô lại trông hơi đáng sợ.
Đám người này cũng nhòm ngó khối tài sản kếch xù mà ba mẹ cô để lại, cũng muốn ăn bánh bao dính máu người!
“Cháu dọa chúng ta sợ muốn chết.” Mẹ Lâm vỗ ngực thở phào.
“Dì, sao dì lại sợ như vậy?”
“Dì, dì sợ cháu bị bắt nạt đó thôi? Nhiều tiền như vậy mà bị Lệ Thành Vũ lấy đi thì sau này cháu biết làm sao đây? Cậu ta có thể đuổi cháu ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.”
“Tiếc là cháu đã đem tiền đi gửi tiết kiệm có kỳ hạn, nếu không thì đưa chú dì giữ giùm rồi.”
Ba mẹ Lâm cảm giác như có cục máu nghẹn trong họng.
“Em gửi mấy năm?” Lâm Hạ Nhi hỏi.
“Chỉ một năm.”
“Vậy dễ rồi, chờ khi đến hạn thì em rút ra để ba mẹ chị tìm chuyên gia tài chính giúp em, quản lý tài sản mới sinh lời, lãi suất ngân hàng thấp lắm.”
“Vậy sao, cũng được, chờ khi đến hạn thì cháu sẽ rút tiền ra giao cho chú dì.”
Nghe Ôn Khinh Khinh nói như vậy, ba mẹ Lâm đều nở nụ cười.
Vì khoản tiền bồi thường này được chi trả dần dần trong vài năm, nếu không bọn họ đã ra tay từ sớm rồi.
Sau khi ăn tối xong thì Ôn Khinh Khinh đi về nhà.
Vừa về đến nhà, cô phát hiện Du Du đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô về thì đứng dậy, cô cứ nghĩ cậu bé sẽ rời đi nhưng không ngờ lại tiến về phía cô, gương mặt nhỏ bé nghiêm túc nói: “Mẹ đi theo con một chút.”