Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 19: ÔN KHINH KHINH BỊ LỆ THÀNH VŨ CHẶN TRONG PHÒNG SÁCH KHÔNG CHO RỜI ĐI

Ôn Khinh Khinh đối diện với ánh mắt của Lệ Tần Hoài. Lệ Tần Hoài đi giày cao gót cao hơn Ôn Khinh Khinh, cô phải hơi ngẩng đầu lên một chút mới nhìn được.

"Em đi cùng với A Vũ và bọn nhỏ đến đây, sau khi ăn xong bữa cơm này chúng em sẽ rời đi."

Cô biết muốn thay đổi ấn tượng của họ về mình ngay lập tức là rất khó, chỉ có thể cố gắng từ từ.

"Cô còn mặt mũi mà đi cùng họ đến đây? Ôn Khinh Khinh, da mặt của cô còn dày hơn cả tường thành đấy!"

Lệ Tần Hoài vô cùng tức giận.

"Lần trước cô suýt hại chết Du Du, người có chút lương tâm cũng không thể làm vậy, vậy mà cô còn dám đường hoàng xuất hiện ở đây? Cô không thấy xấu hổ sao!"

"Đương nhiên em cũng cảm thấy xấu hổ cho nên hôm nay em mang theo sự áy náy đến đây ăn cơm. Trước đây, em đúng là đã làm vài chuyện không tốt, nhưng chuyện Du Du rơi xuống nước không phải do em lên kế hoạch. Em cũng sẽ tìm ra bằng chứng để điều tra sự thật!"

Thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti của cô khiến Lệ Tần Hoài thấy kỳ lạ.

Trước đây hai người họ chỉ cần nói vài câu là Ôn Khinh Khinh đã lạnh mặt bỏ đi, còn mang vẻ "chị có thể làm gì tôi".

Hôm nay uống nhầm thuốc rồi à?

"Mẹ, bác, hai người đang nói gì vậy? Bác trông rất giận, là đang giận mẹ sao?"

Túc Túc bước đến, đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Lệ Tần Hoài, bàn tay mềm mại khiến cảm xúc của cô ấy dịu lại rất nhiều.

Cô ấy vừa định giải thích với Túc Túc thì nghe cô bé nói: "Bác ơi, bác đừng giận mẹ nữa, hôm nay là con gọi mẹ tới. Nếu bác mà giận thì hãy giận con đi."

Cô bé ngẩng đầu, chu môi, bày ra vẻ mặt vô cùng tội nghiệp, ai còn có thể giận cô bé được nữa chứ!

"Bác sao có thể giận Túc Túc được. Nào, chúng ta vào trong đi, chắc sắp ăn cơm rồi."

Lệ Tần Hoài bế Túc Túc đi vào trong, Du Du đi phía sau, cậu bé nhìn Ôn Khinh Khinh một cái rồi cũng vào theo.

Rất nhanh sau đó mọi người bắt đầu ăn cơm.

Trong bữa ăn, sự chú ý của mọi người đều dồn lên người Ôn Khinh Khinh, nhưng cô chỉ tập trung ăn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai đứa trẻ.

Sự ngoan ngoãn bất ngờ này khiến mọi người cảm thấy có chút không quen.

"Bà nội, con tôm này ngon quá!" Túc Túc vừa ăn tôm vừa nói với mẹ của Lệ Thành Vũ.

"Ngon thì ăn nhiều vào."

"Mẹ con nhớ món canh đậu hũ tôm mà mẹ làm rồi, ngày mai mẹ làm được không?"

"Được chứ." Ôn Khinh Khinh đặt tôm đã bóc vỏ vào bát của Túc Túc và Du Du, chia đều cho cả hai, không thiên vị ai.

Du Du nhìn con tôm trong bát mà sững sờ, mẹ bóc tôm cho mình sao?

Cậu bé nhìn Ôn Khinh Khinh rồi lại nhìn vào trong bát, sau đó gắp một con lên ăn. Cậu bé ăn rất chậm, đến khi ăn xong một con tôm thì Túc Túc đã ăn xong ba con rồi.

"Cô còn biết nấu ăn sao?" Mẹ Lệ ngạc nhiên hỏi.

"Vâng, mấy ngày nay rảnh rỗi nên con có nấu vài bữa cho bọn trẻ."

"Ăn được không?" Giọng mẹ Lệ đầy vẻ nghi ngờ, bà ta cảm thấy Ôn Khinh Khinh thì nấu nướng được gì.

"Ăn được ạ, mẹ nấu ngon lắm!" Túc Túc lập tức nói.

Nhưng mẹ Lệ chỉ khẽ cười lạnh: "Túc Túc là đứa thích ăn, không kén chọn, miễn là không quá khó ăn thì bé đều ăn được."

Túc Túc: ? Bà nội ơi, bà nói thế con buồn đấy.

"Mẹ nấu ăn ngon thật." Du Du lên tiếng, rồi cúi đầu ăn tiếp, như thể chỉ là tiện miệng nói ra sự thật.

Câu nói này của cậu bé khiến cả bàn ăn đều sững sờ.

Họ đều rất rõ mối quan hệ giữa Du Du và Ôn Khinh Khinh có khúc mắc. Du Du vậy mà lại nói đỡ cho Ôn Khinh Khinh? Đây là lần đầu tiên luôn đó!

"Thật sao?" Lệ Tần Hoài cảm thấy hai đứa nhỏ hôm nay đều bênh vực Ôn Khinh Khinh, thật kỳ lạ, cho nên bèn quay sang hỏi Lệ Thành Vũ.

Lệ Thành Vũ gật đầu: "Đúng là khá ngon."

Được Lệ Thành Vũ xác nhận, điều đó có nghĩa không phải do hai đứa nhỏ thiên vị.

"Nấu ăn không dễ đâu. Người mới học dễ kết hợp những thứ kỵ nhau, dễ trúng độc gặp chuyện. Trong nhà còn có hai đứa nhỏ, đừng cố thể hiện." Mẹ Lệ cho rằng Ôn Khinh Khinh không có tâm, nấu ăn chỉ để lấy lòng hai đứa trẻ.

"Mẹ, con sẽ cố gắng học."

Mẹ Lệ: "…" Học? Học cái gì chứ? Ý tôi là vậy sao?!

Sau khi ăn xong, Ôn Khinh Khinh đề nghị để ba Lệ uống thử trà, nếu thích thì lần sau cô sẽ mang nhiều hơn.

Ba Lệ không muốn làm mất mặt Ôn Khinh Khinh nên lấy trà đi pha, nhưng Lệ Tần Hoài thì kéo Lệ Thành Vũ ra ngoài.

"Ôn Khinh Khinh làm sao vậy? Đổi tính rồi à?"

"Em không rõ, từ sau lần ngã xuống nước lần trước, cô ấy đã có chút thay đổi."

"Chị thấy khí chất và thái độ của cô ta đều khác hẳn, chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt rồi?"

"Cứ quan sát thêm đi, mấy năm nay cô ấy giở chiêu trò đâu có ít."

"Ừ, đúng là vậy, quan sát tiếp đã, đừng tin cô ta dễ dàng, chị thì không quên được mấy chuyện cô ta gây ra trước đây đâu."

Cô ấy vẫn còn nhớ rõ có một lần vì Ôn Khinh Khinh mà Lệ Thành Vũ bị ngã từ trên xe lăn xuống, suýt nữa gây tổn thương lần hai cho đôi chân, vì vậy mà người nhà họ Lệ lại càng không có sắc mặt tốt với Ôn Khinh Khinh.

Khi họ vào nhà thì nghe thấy ba Lệ đang khen trà, mẹ Lệ thì ở bên cạnh tức giận mà không nói gì.

"Không còn sớm nữa, chúng con về trước đây, hai đứa nhỏ về còn phải tắm nữa." Lệ Thành Vũ nói.

"Thành Vũ, mẹ có gói ít bánh chẻo, còn làm thêm chút dưa muối, các con mang về ăn nhé."

Mẹ Lệ lấy đồ đã chuẩn bị sẵn đưa cho trợ lý, suốt cả quá trình không nhìn Ôn Khinh Khinh lấy một cái.

"Ông bà nội, bác ơi, chúng cháu đi đây, sẽ nhớ mọi người lắm đó, chụt chụt!" Túc Túc đưa tay lên miệng rồi xòe bàn tay thổi một cái hôn gió, ai nấy đều bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé chọc cười.

Về nhà họ Lệ, do Ôn Khinh Khinh luôn trong trạng thái căng thẳng, tuy không làm gì nhiều nhưng vẫn rất mệt. Cô tắm xong, lên danh sách món ăn ngày mai rồi nghỉ ngơi.

Bữa tối ngày hôm sau.

Lệ Thành Vũ có tiệc xã giao nên không về ăn tối.

Hiện tại món ăn mà Ôn Khinh Khinh nấu đã rất được hai đứa trẻ yêu thích, Túc Túc thì không ngớt lời khen ngợi, còn Du Du thì chuyên tâm ăn, thỉnh thoảng lại chọc ghẹo Túc Túc nói cô bé khoa trương quá rồi.

Cô để hai đứa trẻ tắm rửa xong, đọc sách và xem hoạt hình một lúc rồi cho đi ngủ.

Khoảng mười giờ tối, Ôn Khinh Khinh phát hiện Lệ Thành Vũ vẫn chưa về. Cô chợt nhớ đến bản kế hoạch.

Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định tranh thủ lúc này đến văn phòng của Lệ Thành Vũ xem thử.

Cửa phòng sách có khóa mật mã, cô biết mật khẩu, nhập xong thì vào được, lập tức đóng cửa lại, tim đập thình thịch.

Bản kế hoạch này đối với Hứa Nam Hán mà nói là cực kỳ quan trọng!

Nhưng với Lệ Thành Vũ thì không đến mức đó, nên chắc anh sẽ không khóa lại.

Quả nhiên, Ôn Khinh Khinh tìm thấy bản kế hoạch trong ngăn kéo.

Dù sao cũng là "trộm đồ", tay Ôn Khinh Khinh căng thẳng đến mức phát run.

Cô lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh bản kế hoạch, nhưng mới chụp được ba bốn trang thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật mã!

Lệ Thành Vũ về rồi?

Tim Ôn Khinh Khinh như rớt xuống đáy, hoảng hốt đặt lại bản kế hoạch vào ngăn kéo, đảo mắt một vòng, cô chạy nhanh đến trốn sau ghế sofa.

‘Cạch’ một tiếng, cửa mở ra.

Do ngược sáng, đường nét khuôn mặt tuấn tú của Lệ Thành Vũ chìm trong bóng tối, không nhìn rõ được cảm xúc.

Khoảnh khắc mở cửa, chân mày anh khẽ nhíu lại một cách không dễ nhận ra, sau đó nói với trợ lý: "Cậu ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Phòng sách rơi vào một khoảng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Sau ghế sô pha, lòng bàn tay Ôn Khinh Khinh đổ đầy mồ hôi vì lo lắng, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ bị Lệ Thành Vũ phát hiện điều gì.

Sàn gỗ vang lên tiếng "cót két cót két" do bánh xe lăn lăn qua.

Âm thanh ấy như cán qua tim Ôn Khinh Khinh, càng đến gần, tim cô càng trùng xuống!

Ngay khi Lệ Thành Vũ sắp phát hiện ra cô, Ôn Khinh Khinh cắn chặt môi, căng thẳng đến mức toàn thân túa mồ hôi lạnh!

Ngay khi cô tưởng rằng mình bị lộ rồi thì Lệ Thành Vũ đột nhiên dừng lại.

‘Phù’...

Không bị phát hiện là tốt rồi.

Ôn Khinh Khinh ôm ngực thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, chưa kịp thở xong thì giây sau: "Ra đây!"

 

Advertisement
';
Advertisement