Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 20: CÔ ĐAU ĐẾN MỨC NHƯ MUỐN CHẾT ĐI

Một tiếng quát lạnh lùng khiến Ôn Khinh Khinh giật bắn mình, cô co rúm sau ghế sô pha, không dám động đậy.

"Cần anh lôi em ra không?" Giọng nói của Lệ Thành Vũ lúc này lạnh lùng đến cực điểm.

Ôn Khinh Khinh lúc này mới từ từ đứng dậy, cười gượng: "Là em."

"Em làm gì trong phòng sách của anh?" Lệ Thành Vũ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như loài báo đang nhìn con mồi.

"Trộm… trộm bản kế hoạch." Ôn Khinh Khinh rõ ràng đã bị dọa, nhưng vẫn lựa chọn nói thật.

Lệ Thành Vũ nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên: "Thành thật đấy, em định trộm bản kế hoạch nào?"

Ôn Khinh Khinh đi đến bàn, mở ngăn kéo lấy bản kế hoạch ra đặt lên bàn.

Vừa nhìn thấy bản kế hoạch, ánh mắt Lệ Thành Vũ thay đổi, anh lập tức đứng dậy từ xe lăn, đi về phía cô.

"Ôn Khinh Khinh! Hóa ra mấy ngày nay em tỏ vẻ ngoan ngoãn là vì thứ này?!"

Anh đè cô xuống bàn khiến cô không thể nhúc nhích.

"Không phải... em..."

"Xoẹt." Không để cô kịp giải thích, Lệ Thành Vũ vung bàn tay to lớn của mình một cái, quần áo của Ôn Khinh Khinh lập tức bị xé rách, cúc áo văng xuống đất. Ngay sau đó, trước ngực cảm thấy lạnh lẽo, bàn tay lạnh buốt của Lệ Thành Vũ bất ngờ đặt lên ngực cô...

Lệ Thành Vũ trước mặt cô lúc này chẳng khác gì một con cá mập khổng lồ vừa nhảy lên từ biển cả, muốn nuốt chửng cô trong một lần.

"Nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ..."

Lời cô còn chưa nói hết, Lệ Thành Vũ đã cúi đầu, bất ngờ cắn mạnh vào cổ cô. Cơn đau dữ dội bất chợt khiến Ôn Khinh Khinh khẽ rên lên một tiếng, hai tay theo phản xạ siết chặt lấy vai Lệ Thành Vũ.

Sau cơn đau nhói ban đầu là cảm giác nhức buốt lan rộng, lúc mạnh lúc nhẹ, kèm theo hơi ấm ẩm ướt truyền đến.

Lệ Thành Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt đầy bạo ngược ấy khiến tim cô như co lại, cô biết lúc này Lệ Thành Vũ chẳng khác gì một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, dòng dung nham phun trào có thể thiêu rụi tất cả.

Trên môi anh còn dính máu, đó là máu trên cổ cô. Những chiếc răng sắc nhọn đã xé rách làn da, thậm chí... Anh thậm chí còn hút máu của cô.

"Em thích Hứa Nam Hán đến vậy sao? Chấp nhận làm tất cả vì anh ta?"

Lệ Thành Vũ bóp chặt cằm cô, lực trên tay anh khiến cô cảm thấy xương hàm mình như sắp vỡ vụn.

"Em trộm bản kế hoạch không phải để giúp Hứa Nam Hán, mà em làm vậy là để dụ anh ta mắc câu. Hoặc là anh ta đánh mất cơ hội này, hoặc là chấp nhận trả mọi giá để giành được hợp tác này. Dù kết quả thế nào, anh ta cũng sẽ thua!"

Ôn Khinh Khinh nói một cách khó khăn, nhưng cô vẫn cố gắng nói ra hết những lời này nhanh nhất có thể, vì cô biết rằng nếu bây giờ không nói thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

Cằm cô đã đau đến mức gần như mất cảm giác, máu trên cổ vẫn đang chảy, cô cảm nhận được dòng máu nóng đang trườn qua da mình.

"Em nghĩ anh sẽ tin sao?" Lệ Thành Vũ hạ giọng, môi anh áp gần sát cô chưa đến một phân, cô có thể ngửi thấy mùi tanh của máu.

"Em có thể chứng minh cho anh thấy!" Cô gần như không thể nói rõ thành lời nữa, quá đau, đau đến mức cơ thể cô đang run rẩy không ngừng.

"Ôn Khinh Khinh, anh đã cho em cơ hội, nhưng em…" Anh ghé sát tai cô: "Em khiến anh quá thất vọng rồi. Nếu em không muốn sống ở nhân gian, vậy thì để anh đưa em xuống địa ngục."

Giọng anh rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức giống như lời thì thầm ngọt ngào giữa những người yêu nhau, nhưng những lời anh nói ra lại khiến người ta rợn tóc gáy. Như cây quyền trượng của ác ma đâm thẳng vào tai cô, tỏa ra hơi lạnh băng giá, làm đông cứng máu trong người cô, khiến cô lập tức rơi xuống địa ngục.

Cơ thể cô đột nhiên bị lật lại, ép chặt xuống bàn.

"Lệ Thành Vũ, em nói thật! Em trộm bản kế hoạch là để chỉnh sửa nội dung rồi mới đưa cho Hứa Nam Hán, anh cho em một cơ hội chứng minh bản thân đi!"

Giọng nói gấp gáp của cô cũng không thể ngăn được hành động của Lệ Thành Vũ.

"Em không thích Hứa Nam Hán, người em thích là anh!"

Động tác phía sau dừng lại.

Ôn Khinh Khinh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, ngón tay dài nóng rực nhẹ nhàng lướt qua sau gáy cô, sau lưng vang lên giọng nói mỉa mai, đầy châm chọc của Lệ Thành Vũ:

"Em đúng là cái gì cũng dám nói ra miệng."

Ôn Khinh Khinh từ bỏ rồi, cô không vùng vẫy nữa.

Chỉ một lúc sau, cô mới nghẹn ngào nói: "Em nói thật đấy."

Câu nói ấy rất khẽ, khẽ đến mức như thể cô đang nói cho chính mình nghe, chẳng kỳ vọng gì vào việc Lệ Thành Vũ trong cơn thịnh nộ sẽ nghe thấy.

Nhưng bất ngờ, cô cảm thấy trên người nhẹ bẫng.

Một lúc lâu sau cũng không có động tác nào nữa, rồi chỉ nghe thấy tiếng rút khăn giấy.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Lệ Thành Vũ đang dùng giấy lau sạch ngón tay rồi ném vào thùng rác.

Anh ngẩng mắt lên nhìn, bốn mắt chạm nhau, mặt cô lập tức đỏ bừng, nơi khóe mắt còn đọng lại giọt lệ, cần cổ vẫn còn đang rỉ máu.

Lệ Thành Vũ quay mặt đi, yết hầu khẽ động.

"Đỡ anh qua đó." Giọng anh khàn khàn.

Ôn Khinh Khinh lập tức phản ứng lại, cố gắng kìm nén đôi chân mềm nhũn, đỡ anh ngồi xuống chiếc xe lăn.

Lúc này, cô mới sững sờ nhận ra Lệ Thành Vũ vừa rồi đã đứng dậy được? Hơn nữa còn có thể đi lại?

Cô luôn nghĩ rằng đôi chân của Lệ Thành Vũ hoàn toàn không thể đi lại, phải dựa vào xe lăn. Nhưng vừa nãy rõ ràng anh không cần xe vẫn có thể đi được, thậm chí còn có thể đứng vững. Nếu không, anh làm sao có thể làm những chuyện đó với cô?

Phòng làm việc trở lại dáng vẻ yên tĩnh, sự yên tĩnh ấy khiến Ôn Khinh Khinh cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.

Cô cảm nhận được ánh mắt Lệ Thành Vũ lướt qua người mình, cô càng thêm xấu hổ, bởi vì lúc này quần áo cô đã xộc xệch, phần trên cơ thể gần như không còn mảnh vải nào che chắn.

Mặt cô đỏ bừng.

Lệ Thành Vũ vẫn im lặng, điều này càng khiến cô bồn chồn lo lắng.

Nhưng như vậy không giải quyết được gì. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề.

"Những điều em nói trước đó đều là sự thật. Bây giờ anh có thể không tin, nhưng đến lúc đấu thầu anh sẽ biết em nói thật lòng."

"Vậy làm sao anh biết được em có đang bày ra một ván cờ lớn hay không?" Giọng Lệ Thành Vũ lúc này đã ổn định hơn nhiều, môi anh cũng không còn vết máu.

"Đúng, đúng là em đang bày một ván cờ lớn, nhưng không phải để đối phó anh, mà là để đối phó Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán."

Lệ Thành Vũ nhướng mày.

"Lý do."

Sự bình tĩnh lúc này của cả hai khiến người ta khó mà tin rằng mới nãy còn có chuyện kịch liệt xảy ra.

Ôn Khinh Khinh trong bộ dạng tả tơi, tiều tụy đứng trước mặt Lệ Thành Vũ, vậy mà không hề có chút gì gọi là thấp kém, mà còn có phần điềm đạm và kiên cường.

"Chuyện Du Du rơi xuống nước lần trước, là do Lâm Hạ Nhi làm."

Lệ Thành Vũ lập tức nhíu mày.

"Tuy em chưa có chứng cứ, nhưng nhất định sẽ tìm ra để chứng minh sự trong sạch của mình. Trước đây tuy em không thích Du Du nhưng tuyệt đối không làm hại thằng bé."

Khóe môi Lệ Thành Vũ nhếch lên, nửa cười nửa không.

"Em và Lâm Hạ Nhi chẳng phải còn thân thiết hơn cả chị em ruột sao? Giờ lại lôi cô ta ra làm kẻ thế tội?"

Nghe vậy, Ôn Khinh Khinh biết Lệ Thành Vũ vẫn chưa tin cô, nhưng không sao, sớm muộn gì cô cũng chứng minh được.

"Chuyện bản kế hoạch, nếu anh không đồng ý, vậy em sẽ không làm nữa. Đây là ảnh mà em vừa chụp, em sẽ xóa ngay trước mặt anh."

Nói xong, cô xóa sạch những tấm ảnh chụp lúc nãy ngay trước mặt Lệ Thành Vũ.

"Em nghĩ trộm kế hoạch rồi xóa là xong sao?"

Cô sững người, đây là...

"Anh có thể báo cảnh sát bắt em."

Lệ Thành Vũ nhìn chằm chằm vào Ôn Khinh Khinh, không bỏ qua bất cứ thay đổi nhỏ nào trên nét mặt cô, nhưng Ôn Khinh Khinh lại nở nụ cười.

"Được thôi, em tự ý xem kế hoạch của anh mà không có sự cho phép, lại còn chụp hình, đúng là nên báo cảnh sát."

Cô cúi đầu nhìn bộ dạng của mình lúc này.

"Vậy để em đi thay quần áo trước."

Nói xong, cô quay người bước về phía cửa, dáng vẻ chẳng khác nào anh hùng ra pháp trường, khiến Lệ Thành Vũ phải nở nụ cười.

"Quay lại!" Anh tắt nụ cười, lạnh lùng quát.

Ôn Khinh Khinh dừng bước, quay đầu lại, bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

"Em ngồi đó đợi, để anh đi lấy."

Cô vốn còn ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra sao anh có thể để cô mặc thế này ra khỏi phòng sách được chứ.

Cô ngoan ngoãn ngồi im trên sô pha.

Không lâu sau, Lệ Thành Vũ quay lại, mang theo một chiếc váy, ném cho cô.

Cô cầm lấy váy nhưng không biết nên thay ở đâu. Phòng sách chỉ lớn bằng này, lại chẳng có vách ngăn nào.

"Thay đi." Lệ Thành Vũ nhìn cô, rõ ràng là cố ý, anh cũng chẳng có ý định rời đi.

Cô cầm váy, chỉ ngập ngừng một chút rồi gật đầu: "Được thôi."

Sau đó cô đứng lên, bắt đầu cởi quần áo.

Trên người cô lúc này vốn đã chẳng còn bao nhiêu vải, rất nhanh đã cởi xong phần trên, bắt đầu cởi quần.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi và quần jeans.

Khi đang cởi quần, cô chạm phải ánh mắt của Lệ Thành Vũ, thấy mắt anh lạnh lùng, thờ ơ, trong lòng cô thầm cười giễu, có lẽ Lệ Thành Vũ nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một miếng thịt lợn.

Nhưng cô không hề nhận ra trong mắt anh đang âm ỉ cháy lên một ngọn lửa.

"Em còn không mặc vào, định lề mề đến bao giờ?" Lệ Thành Vũ thấy cô chậm chạp thì bèn giục.

"Chiếc váy này khó phân biệt mặt trước mặt sau, bên trong còn có lớp lót, mặc hơi rắc rối một chút."

Thực ra là cô cố ý.

Lệ Thành Vũ lập tức hối hận vì đã lấy chiếc váy rắc rối như vậy.

Người phụ nữ chết tiệt này!

Anh chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

 

Advertisement
';
Advertisement