Ôn Khinh Khinh vừa chuẩn bị ngủ thì nhận được cuộc gọi đến từ Lâm Hạ Nhi.
“Dạ chị.”
“Em đang ở đâu?”
“Dạ? Em đang ở nhà.”
“Hứa Nam Hán đâu?”
“Hả? Em không biết, sao thế chị?”
“Giờ chị đang ở nhà anh ta nhưng không có ai hết, em đang ở nhà thật sao?” Lâm Hạ Nhi đưa ra lời chất vấn: “Em không lừa chị đấy chứ?”
Ôn Khinh Khinh cười khẩy trong lòng.
Cô biết Lâm Hạ Nhi đến nhà Hứa Nam Hán để bắt gian cô và anh ta, nếu cô đưa Hứa Nam Hán về nhà thật là sẽ bị Lâm Hạ Nhi làm to chuyện ngay.
“Chị, sao chị lại nói vậy? Nếu không tin chị có thể gọi video cho em.” Sau đó cô thẳng thừng bấm gọi video, đúng là cảnh phòng ngủ của cô khiến Lâm Hạ Nhi chợt không biết nói gì.
“Hứa Nam Hán không về nhà mà đi đâu rồi?”
“Cái đó em không biết thật, em không có đi tìm anh ấy mà chỉ nhắn tin nói với anh ấy là Lệ Thành Vũ không cho em ra ngoài, sau đó thì em không lo tới nữa.”
“Vậy sao em không nói cho chị biết!” Lâm Hạ Nhi nổi giận.
“Chị, em có gọi nhưng mà chị tắt máy.”
Ôn Khinh Khinh nói câu này cực kỳ hùng hồn, không hề đưa điểm yếu nào cho Lâm Hạ Nhi nắm.
“Anh ta ở hộp đêm nào?”
Ôn Khinh Khinh nói địa chỉ cho cô ta rồi cúp máy.
Cô cầm điện thoại mà khóe môi cong lên.
Chắc chắn đêm nay Lâm Hạ Nhi ngủ không yên.
Còn thư ký hành hạ Hứa Nam Hán kiểu gì, cô cũng chẳng quan tâm, cái cô cần chỉ là kết quả.
Đêm nay, Ôn Khinh Khinh ngủ rất ngon.
Nhưng ai kia lại không như thế.
Sáng sớm Hứa Nam Hán mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh xa lạ, lúc trở mình trông thấy người ở bên cạnh thì hoảng hốt.
“Sao cô lại ở đây? Đây là đâu?”
Thư ký giật mình tỉnh giấc.
Lúc cô ta mở mắt ra nhìn thấy Hứa Nam Hán, nước mắt bỗng chốc tuôn trào khỏi khóe mắt làm làm Hứa Nam Hán hoảng sợ.
Hơn nữa anh ta còn phát hiện khóe môi của thư ký có vết thương.
“Cô nín khóc trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Nam Hán cực kỳ sốt ruột, lúc này trên người anh ta chẳng có gì che chắn, còn thư ký thì mặc một chiếc đầm ngủ, mọi thứ đã rõ, họ đã làm chuyện không nên làm.
“Đêm qua anh uống say, tôi lại không tiện đưa anh về nhà, nếu đưa anh đến khách sạn bị người ta bắt gặp cũng không hay lắm nên tôi đưa anh về nhà tôi, kết quả anh...”
Nói xong cô ta òa khóc dữ dội hơn.
“Sau khi uống say anh cực kỳ hung hãn, tôi muốn dìu anh nằm xuống nhưng anh lại kéo tôi không buông, tôi liều mạng giãy giụa anh còn đánh tôi nữa.”
Nếu không thấy vết thương trên mặt thư ký, anh ta còn nghi ngờ những gì cô ta nói, nhưng vết thương trên mặt cô ta rõ ràng như thế, hơn nữa lúc này anh ta còn muộn màng nhận ra lưng mình rất đau.
“Lưng tôi... Hơi đau.”
“Tôi, tôi sợ quá nên đã cào lưng anh, nhưng anh say rượu chẳng còn lý trí gì.”
Hứa Nam Hán chợt cảm thấy cực kỳ bực dọc, cái quái gì đang xảy ra thế này!
Vừa bị Lâm Hạ Nhi phát hiện mình và thư ký hơi thân mật, thoắt cái hai người họ đã ngủ chung với nhau.
Đáng chết thật, tại Ôn Khinh Khinh cả, nếu đêm qua cô đến đón anh ta thì làm gì có chuyện quái quỷ này? Mà cho dù có đi chăng nữa thì Ôn Khinh Khinh cũng dễ kiểm soát hơn thư ký.
Hơn nữa, chắc chắn ngủ với Ôn Khinh Khinh là đang vả vào mặt Lệ Thành Vũ, đây mới là chuyện đã nhất.
“Được rồi, nín đi.” Hứa Nam Hán lạnh lùng nói, thư ký chợt nín bặt.
“Xin lỗi, tôi sẽ không ăn nói lung tung, tôi có thể, có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Hứa Nam Hán rất phiền lòng, đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa thay đồ.
“Tôi về suy nghĩ, sau này tìm cô sau.” Nói xong anh ta còn không quên cảnh cáo thư ký: “Cô đừng có hành động bừa bãi.”
“Không đâu ạ.”
Đợi Hứa Nam Hán ra về, thư ký mới lau sạch nước mắt, gửi một tấm ảnh chụp vào đêm qua đi...
Ôn Khinh Khinh nhận được tấm ảnh đó là lúc cô đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ về nấu cơm, Túc Túc cứ bám lấy cô đòi cô nấu cơm, còn Du Du tuy không nói nhưng lần nào cô nấu cơm cậu bé cũng ăn rất nghiêm túc.
Thế là cô dẫn bà vú của gia đình ra ngoài.
Gần nhà họ có một siêu thị nên không cần lái xe.
Kết quả vừa ra khỏi nhà chưa được mấy bước lại có một người xông ra bất thình lình làm Ôn Khinh Khinh và bà vú giật thót tim.
“Cô Lệ!”
Ôn Khinh Khinh nhận ra người đó nhưng cô không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô Lệ, cô còn nhớ tôi không? Tôi là vợ của Lý Lẫm, lúc trước chúng ta có vài hiểu lầm nên không được vui vẻ lắm, tôi xin lỗi cô nhé.”
“Nhớ chứ, con trai cô bắt nạt con trai tôi, cô còn túm tóc tôi làm tôi đứt rất nhiều tóc.”
“Xin lỗi xin lỗi, lần này tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi, xin cô cho tôi cơ hội này.”
Cô Lý đứng cúi người tạ tội trước mặt Ôn Khinh Khinh, thái độ cực kỳ chân thành tha thiết.
“Chuyện đã qua rất lâu rồi nhưng giờ cô mới đến xin lỗi, có phải hơi muộn không?”
“Tôi muốn đến xin lỗi lâu rồi nhưng mãi không có cơ hội, khó khăn lắm mới chờ gặp được cô tại đây.”
“À, cô đang trách tôi đấy sao?”
“Không không, là bản thân tôi ngu dốt, cô Lệ, tôi mời cô ăn cơm nhé.”
Ôn Khinh Khinh xem đồng hồ: “Giờ này mà ăn cơm cái gì?” Mới hơn chín giờ sáng thôi đấy.
“Vậy, vậy tôi mời cô uống cà phê, xin cô nhất định cho tôi cơ hội bày tỏ sự hối lỗi của mình.”
“Không cần đâu, không phải chúng ta đã giải quyết chuyện đó bằng cách đánh nhau rồi sao? Sau này mọi người gặp nhau thì là kẻ thù, không có gì phải xin lỗi hết.”
Bà vú: “???” Bà chủ à, cô giết chết cuộc trò chuyện này rồi.
Sắc mặt của cô Lý có sự thay đổi lớn, cô ta bó tay thật mới đến đây ngồi chờ Ôn Khinh Khinh, kết quả thái độ của cô hiển nhiên là không muốn tha thứ cho cô ta, giờ biết làm sao đây?
“Cô Lệ, phải làm gì cô mới chịu tha thứ cho tôi, cô nói đi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ôn Khinh Khinh híp mắt hỏi: “Cô cứ nằng nặc cần sự tha thứ của tôi như vậy để làm gì?”
Thấy cô Lý không trả lời cô cũng không tiếp tục truy hỏi: “Cô không nói thì thôi.”
Nói xong cô cất bước muốn bỏ đi.
Cô Lý cắn răng kéo Ôn Khinh Khinh lại: “Cô Lệ, xin chờ một lát!”
Ôn Khinh Khinh chợt lạnh lùng liếc nhìn rồi vội vàng rút tay ra.
“Là thế này, chồng tôi vốn có một dự án hợp tác đang bàn bạc với anh Lệ, cũng sắp ký hợp đồng rồi nhưng sự ngu xuẩn của tôi đã phá hỏng chuyện này, vẫn xin cô Lệ có thể nói vài lời tốt đẹp trước anh Lệ, nhất định tôi sẽ báo đáp cô!”
Ôn Khinh Khinh đầy áy náy nhìn cô Lý.
“Xin lỗi nhé, tôi chưa từng hỏi đến chuyện công việc của chồng tôi, không giúp được cô rồi.”
“Đây không phải chuyện công việc mà là chuyện tình cảm, dạo này anh Lệ còn đang tìm đối tượng hợp tác mới, lúc trước họ đã sắp ký hợp đồng rồi, điều này chứng tỏ anh Lệ rất vừa ý dự án hợp tác với nhà tôi.”
“Lẽ nào cô muốn vì chút ân oán nhỏ giữa chúng ta mà để anh Lệ chịu tổn thất sao?”
Ôn Khinh Khinh cười khẩy: “Tôi nghĩ nếu chồng cô đủ năng lực thì chồng tôi cũng sẽ không từ bỏ vì chút ân oán riêng đâu, có lẽ khả năng công ty cô đáng bị thay thế mạnh hơn đấy.”
Vừa dứt câu, sắc mặt cô Lý tái nhợt, há môi nhưng không thốt nên lời.
“Chuyện của đàn ông thì để họ tự giải quyết, chúng ta đừng nên can thiệp vào, tôi còn phải đi mua thức ăn, xin nhường đường.”
Cô Lý còn định cản Ôn Khinh Khinh lại nhưng lúc va phải ánh mắt của Ôn Khinh Khinh, cô ta lại không dám.
Nếu chọc Ôn Khinh Khinh giận lên thật, Lệ Thành Vũ liệt họ vào danh sách đen luôn thì biết tính sao?
Thế là cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Khinh Khinh rời đi.
Thế nhưng, chuyện này đã nhanh chóng đến tai Lệ Thành Vũ.
Sắc mặt của người đàn ông thâm trầm như mặt nước, đôi mắt lại chất chứa sự thù địch.
“Xem ra có một vài người nên đánh thì vẫn phải đánh!”