Hứa Nam Hán gửi định vị cho Ôn Khinh Khinh.
Ôn Khinh Khinh gọi điện thoại cho Lâm Hạ Nhi.
“Chị ơi, lúc nãy anh rể gọi cho em, hình như anh ấy đang uống rượu giải sầu một mình, hai người đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Mối quan hệ giữa anh ta và cô thư ký của anh ta hơi thân mật, bị chị bắt gặp.” Giọng điệu của Lâm Hạ Nhi rất tệ, có vẻ cô ta giận thật rồi.
“Dạ? Không phải do chị gài bẫy sao?”
Lâm Hạ Nhi cười khẩy: “Vốn dĩ cũng chẳng cần gài.”
Ôn Khinh Khinh cong khóe môi, hiện tại mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô thừa biết Hứa Nam Hán là tên trăng hoa nên mới dặn Lâm Hạ Nhi chú ý hơn, chắc chắn có thể tìm ra được điều gì đó.
Giờ thì hai người họ đã bắt đầu cắn xé lẫn nhau rồi.
“Chị ơi, giờ để anh rể uống rượu một mình ổn chứ ạ? Chị có cần đến đó xem thử không?”
“Chị không thèm đi!”
“Vậy lỡ xảy ra chuyện thì biết tính sao đây?”
Lâm Hạ Nhi khựng lại một lát rồi nói: “Khinh Khinh à, em qua đó xem thử giúp chị nhé, gọi tài xế lái hộ cho anh ta là được, không cần chăm sóc gì đâu, cứ đỡ anh ta lên xe đưa về nhà được rồi, nhờ em nhé.”
“Dạ?”
“Khinh Khinh à, chị không muốn gặp anh ta, em giúp chị lần này được không?”
“Chỉ cần chị đừng hiểu lầm em thì em đi được.”
“Không hiểu lầm em đâu, chị tin tưởng em tuyệt đối.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Ôn Khinh Khinh không vội xuất phát ngay mà đến phòng sách của Lệ Thành Vũ trước.
“Em có chút việc muốn báo cho anh.”
Lệ Thành Vũ khẽ nhíu mày.
“Hứa Nam Hán và thư ký qua lại quá thân mật bị Lâm Hạ Nhi bắt quả tang, anh ta đang uống rượu giải sầu một mình rồi gọi em tới đó. Em gọi cho Lâm Hạ Nhi thì chị ta nhờ em vất vả chạy đến đó một chuyến, gọi tài xế lái hộ cho anh ta đưa anh ta lên xe về.”
Ôn Khinh Khinh đứng trước mặt Lệ Thành Vũ nên có thể thấy rõ sắc mặt anh đang dần trở nên sa sầm.
Thật lâu sau, anh mới cất lời: “Em đi đi.”
Anh nói bằng giọng điệu lạnh như gió bắc tháng Chạp, lạnh đến thấu xương.
“Vậy em có thể trưng dụng trợ lý của anh không? Nhờ anh ấy đi cùng em một chuyến.”
Lệ Thành Vũ nhướng mày, hiển nhiên lời Ôn Khinh Khinh nói không nằm trong dự đoán của anh.
“Chu Việt, vào đây.”
Trợ lý lập tức mở cửa vào phòng: “Tổng giám đốc, ngài có gì căn dặn?”
“Anh ra ngoài với bà chủ một chuyến, nghe theo lệnh của bà chủ.”
Trợ lý thấy kinh ngạc trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài: “Vâng.”
Lệ Thành Vũ dễ nói chuyện như thế làm Ôn Khinh Khinh thấy rất vui, quá trình chung sống của cô và Lệ Thành Vũ đã phát triển theo hướng tốt hơn rồi.
“Tôi đi thay quần áo cái đã.”
Ôn Khinh Khinh về phòng ngủ thay quần dài và áo dài tay, chẳng ăn mặc như sắp đến hộp đêm gì cả.
Trợ lý lái xe, cô ngồi ghế sau.
Đến địa chỉ Hứa Nam Hán gửi mới biết đây là một hộp đêm khá nổi tiếng, đã giờ này rồi nhưng vẫn còn rất đông khách đang lục tục ra vào.
“Chu Việt, anh vào đi, tôi ngồi trong xe chờ anh.”
Trợ lý chợt thấy khó hiểu.
“Anh vào xem Hứa Nam Hán ở đâu trước, cẩn thận đừng để anh ta phát hiện.”
“Tôi đi ngay ạ.”
Dù thắc mắc nhưng trợ lý vẫn vào tìm Hứa Nam Hán theo lệnh của Ôn Khinh Khinh, chỗ Hứa Nam Hán ngồi khá sát vách, lúc này anh ta đang ngồi đó uống rượu một mình, trông ủ dột chán nản, trong một phút quan sát, trợ lý thấy có hai cô gái đến bắt chuyện nhưng đều bị anh ta đuổi đi.
Anh ấy trở ra báo cáo cho Ôn Khinh Khinh.
“Anh tìm một nơi ngồi quan sát anh ta, nếu lát nữa có cô gái nào đến uống rượu với anh ta thì anh chụp hình hoặc quay phim lại, nếu cô gái đó đưa anh ta rời đi thì cũng phải chụp lại luôn.”
“Tối nay phiền anh phải cực nhọc rồi, tôi ở trong xe chờ, cái này tính vào thời gian tăng ca của anh, về tôi sẽ nói lại với A Vũ.”
Trợ lý hoàn toàn không biết Ôn Khinh Khinh đang có âm mưu gì, nên chỉ có thể đi vào ngồi xuống một chiếc bàn gần Hứa Nam Hán.
Hứa Nam Hán biết anh ấy nên anh ấy phải cẩn thận hơn.
Không lâu sau, lại có một cô gái tiến đến, trợ lý vốn còn tưởng cô ta lại đến bắt chuyện nhưng cô gái đó thẳng thừng ngồi xuống, còn nhìn Hứa Nam Hán với gương mặt ngập tràn sự quan tâm.
“Sếp Hứa, sao ngài uống nhiều thế?” Cô gái đó đưa tay ra vuốt ve gương mặt của Hứa Nam Hán.
“Cô làm gì đấy? Đi ra.” Hứa Nam Hán vốn đã ủ đầy lửa giận trong bụng, thấy cô thư ký của mình thì còn giận hơn.
“Tôi biết ngài chê tôi nhưng ngài uống rượu ở đây tôi cũng thấy lo lắm, để tôi uống với ngài một chút nhé. Yên tâm, tôi không gây thêm rắc rối nào cho ngài đâu, thứ hai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc.”
Hứa Nam Hán sững sờ, đây là điều anh ta không thể ngờ, bỗng chốc khiến anh ta thấy hơi áy náy.
“Vậy nên sếp Hứa à, để tôi uống cùng ngài một lần nhé, sau này tôi sẽ không xuất hiện trong thế giới của ngài nữa.”
Và Hứa Nam Hán đã đồng ý, hai người vừa uống vừa trò chuyện, những lời thư ký nói đều ghim trúng tâm khảm của anh ta làm anh ta thấy buồn bực hơn, vô thức uống nhiều hơn.
“Tôi nghĩ rằng sếp Hứa rất tài giỏi, là Lâm Hạ Nhi không xứng với ngài, tôi biết tôi nói vậy ngài sẽ giận nhưng tôi vẫn phải nói.”
“Được rồi, không nói về cô ta nữa, chúng ta uống đi.”
Hai người lại uống thêm không ít, cuối cùng Hứa Nam Hán uống không nổi nữa, anh ta đã say mèm thật sự.
Thư ký dìu anh ta ra khỏi hộp đêm, bắt một chiếc xe.
Ôn Khinh Khinh ngồi trong xe quay lại hết cảnh này.
“Chu Việt, phiền anh nhé, chúng ta đi theo xem chiếc xe đó đi đâu.”
“Vâng.”
Trợ lý có kinh nghiệm theo đuôi nên không hề bị đối phương phát hiện, biết thư ký đưa Hứa Nam Hán về nhà của cô ta thì Ôn Khinh Khinh rất hài lòng.
“Được rồi, chúng ta về thôi, anh vất vả rồi.”
Về đến biệt thự nhà họ Lệ, Ôn Khinh Khinh về phòng ngủ, trợ lý đi báo cáo chuyện tối nay cho Lệ Thành Vũ.
“Gì cơ? Cô ấy không hề tiếp xúc với Hứa Nam Hán trong suốt buổi đó à?”
“Vâng, bà chủ luôn ở trong xe, là thư ký của Hứa Nam Hán đưa anh ta đi.”
“Được, tôi biết rồi, anh đi nghỉ đi.”
Lòng hai người đều chất chứa muôn vàn nghi vấn.
Còn Ôn Khinh Khinh thì sảng khoái nằm lên giường dùng điện thoại cũ của mình nhắn tin cho một số điện thoại lạ.
[Đã cho cô cơ hội rồi, chỉ xem cô có trân trọng nó hay không thôi.]
[Rốt cuộc cô là ai?]
[Tôi là người làm việc thiện, khỏi cảm ơn, bắt lấy cơ hội, biết đâu sau này cô sẽ trở thành bà Hứa đấy.]
Thư ký nhìn Hứa Nam Hán bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, cô ta cắn môi, cúi xuống cởi quần áo trên người anh ta...