Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Lệ Thành Vũ về nhà ăn tối, bữa tối hôm nay là do Ôn Khinh Khinh nấu. 

Bữa tối gồm một bát canh đầu cá nấu đậu phụ, nước canh màu trắng sữa, hương vị cực kỳ thơm ngon, rất hợp với khẩu vị của trẻ con. 

Dưa leo trộn Sprite, là món salad lạnh đang nổi trên mạng gần đây, giòn mát sảng khoái, có vị ngọt nhẹ của Sprite, thêm chút cay của ớt xiêm nhỏ. 

“Các con ăn ít thôi nhé, món này hơi cay đấy.” Ôn Khinh Khinh nhắc hai đứa nhỏ. 

“Xì xà xì xụp, cay nhưng mà ngon lắm, giòn giòn, ngon cực luôn mẹ ơi. Anh hai, em nói có đúng không?” 

“Ừm” Du Du gật đầu, môi đã đỏ bừng vì cay. Cậu bé lập tức uống một ngụm canh cá rồi ăn một miếng đậu phụ, bấy giờ cậu bé mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. 

Ngoài ra còn có cánh gà chiên giòn, cà rốt xào bách hợp tươi và một đĩa mì trộn dầu hành. 

“Em múc cho anh một bát canh cá, anh nếm thử nhé?” Ôn Khinh Khinh hỏi Lệ Thành Vũ. 

Thấy hai đứa nhỏ húp canh một cách thỏa mãn, anh cũng muốn thử bèn gật đầu. 

Ôn Khinh Khinh lập tức múc một bát canh, còn bỏ thêm một miếng đậu phụ vào. 

Anh uống một ngụm, hoàn toàn không có mùi tanh, nhưng lại có thể cảm nhận được vị ngọt của cá, dường như còn có chút vị của dược liệu nhưng rất nhạt, hòa quyện trong canh rất vừa vặn. 

Uống được vài ngụm, dạ dày cũng thấy ấm lên. 

Thấy Lệ Thành Vũ đã uống hết, Ôn Khinh Khinh thở phào một hơi. Bởi vì cô có cho thêm một chút dược liệu vào canh cá, dù lượng không nhiều nhưng người có vị giác nhạy sẽ vẫn nhận ra được. Loại dược liệu này được dùng để bồi bổ cơ thể, đồng thời cũng rất tốt cho trẻ nhỏ. 

Cô quyết định sau này sẽ thường xuyên nấu thực liệu cho Lệ Thành Vũ, hơn nữa phải nấu sao cho không bị phát hiện ra vị thuốc. Mấy ngày nay cô luôn âm thầm để ý xem Lệ Thành Vũ thích ăn gì. Trước đây, cô chưa từng quan tâm đến điều đó nên cũng không rõ khẩu vị của anh. 

“Mẹ ơi, tối nay mẹ tắm cho Túc Túc được không ạ?” Túc Túc ăn xong bèn sà vào người Ôn Khinh Khinh nũng nịu. 

“Được chứ. 

Nghỉ ngơi một lúc, Ôn Khinh Khinh nhanh chóng cùng thím Trương đi tắm cho Túc Túc. Cô chủ động gọi thím Trương đi cùng để không ai nghi ngờ gì. 

Túc Túc nghịch nước trong lúc tắm làm nước bắn lên cả người cô. 

“Bé con xấu xa, mẹ cũng phải phản công đây” Ôn Khinh Khinh cũng vẩy nước vào Túc Túc, hai mẹ con chơi đùa vui vẻ vô cùng. 

Cảnh tượng ấy làm thím Trương ấm lòng đôi chút. Bà ấy ở nhà họ Lệ bao nhiêu năm chưa từng thấy Ôn Khinh Khinh thân thiết với bọn trẻ như vậy. 

Chẳng lẽ cô đã thật sự thay đổi rồi? 

“Ơ mẹ ơi, trên cổ mẹ bị sao vậy?” Túc Túc tinh mắt phát hiện vết thương trên cổ Ôn Khinh Khinh, cô muốn che đi nhưng đã không kịp. 

“Để lát nữa mẹ nói cho Túc Túc nghe được không?” Vì có thím Trương ở đó, cô nghĩ một số chuyện không thể để người giúp việc trong nhà biết. “Dạ” Túc Túc là một đứa trẻ thông minh, không mè nheo gì thêm. 

Ôn Khinh Khinh đưa Túc Túc về phòng, lúc này Du Du vẫn chưa tắm xong. 

“Mẹ ơi, mẹ mau nói cho con biết chuyện gì vậy?” 

“Ba con cắn đó.” 

Túc Túc lập tức tròn xoe mắt: “Ba cắn mẹ? Tại sao ba lại cắn mẹ?” 

“Vì mẹ chọc ba nổi giận. 

“Nhưng mà cũng không thể cắn mẹ chứ! Ba không còn là quý ông nữa rồi, sao ba có thể thô bạo với một quý cô tao nhã như vậy!” 

Phut! 

Ôn Khinh Khinh bật cười, con bé còn nhỏ mà nói chuyện rành mạch như người lớn nhỉ? 

“Mẹ là quý cô tao nhã á?” 

“Đúng rồi! Mẹ là quý cô tao nhã, ba là quý ông đẹp trai. Không đúng, ba bắt nạt mẹ, vậy ba không phải quý ông nữa rồi, con phải đi mắng ba!” 

Nói xong, Túc Túc toan nhảy xuống giường đi tìm Lệ Thành Vũ. 

“Vậy con đi mắng ba đi, lỡ ba không vui thì Túc Túc có sợ không?” 

“Không sợ!” Cô bé vung nắm đấm nhỏ lên, nghiêm túc nói: “Túc Túc dũng cảm, không sợ khó khăn!” 

Ôn Khinh Khinh lần nữa bị cô bé chọc cười. 

Lúc Du Du bước vào, cậu bé thấy hai mẹ con đang ríu rít cười nói. 

“Du Du tắm xong rồi à, mau lên giường nằm đi, mẹ kể chuyện cho hai đứa nghe.” 

“Hồi nãy hai người đang nói gì thế ạ?” Trông có vẻ vui vẻ lắm. 

Không đợi Ôn Khinh Khinh trả lời, Túc Túc đã nhanh nhảu đáp: “Đây là bí mật giữa các cô gái bọn em, không thể nói cho anh biết được” 

Du Du hừ lạnh: “Em nói như thể anh thèm biết lắm vậy” 

Đúng là nhóc con kiêu ngạo mà. 

Sau khi kể chuyện để dỗ hai đứa ngủ xong, Ôn Khinh Khinh quay về phòng ngủ của mình. Cô muốn điều tra chuyện lần trước Du Du bị rơi xuống nước. [Thầy, muộn thế này làm phiền thầy, thầy ngủ chưa ạ? 

[Chưa, có chuyện gì thì nói đi.] 

[Con gọi điện nói được không ạ?] 

Không lâu sau đó, điện thoại của Ôn Khinh Khinh đổ chuông. 

“Nhóc đồ đệ, lâu rồi không gặp nhỉ.” Một giọng nói hơi cà lơ phất phơ quá quen thuộc cất lên. 

“Lâu rồi không gặp thầy, con vừa tới đã làm phiền thầy giúp con việc, thật là bất hiếu, ít hôm nữa con sẽ đến thăm thầy” 

“Khách sáo gì chứ? Con mà đến thăm thầy, chưa chắc thầy đã có thời gian tiếp đâu. 

“?” Dạo này mấy ông con trai, dù là người lớn hay con nít ai cũng kiêu kỳ vậy hả? 

“Nói chuyện chính đi, con tìm thầy chắc chắn là có việc quan trọng nhỉ” 

“Thầy có quen ai là hacker giỏi không? Con muốn xem một vài đoạn video giám sát” 

“À..... cái này thì, chắc là có đấy, mà cho dù thầy không quen thì có thể bạn thầy có quen. Thầy sẽ hỏi giúp con, mai có câu trả lời cho con nhé.” 

“Vâng ạ, cảm ơn thầy, tym tym” 

“Thôi được rồi, con nhỏ này, lo mà rèn luyện tay nghề nấu nướng cho giỏi, đó mới là cách hiếu kính tốt nhất với thầy!” 

“Con biết rồi, con sẽ không phụ lòng dạy dỗ của thầy đâu. 

Cúp máy xong, Ôn Khinh Khinh biết chắc ngày mai sẽ có tin tốt, vì vậy cô yên tâm chìm vào giấc ngủ. 

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Túc Túc nghiêm túc nhìn Lệ Thành Vũ. 

“Ba, ba đi theo con một lát, con có chuyện muốn nói với ba. 

Hành động này của cô bé khiến cả nhà đều ngạc nhiên. 

Lệ Thành Vũ nhìn Du Du, thấy cậu bé lắc đầu tỏ ý mình không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh đi theo Túc Túc đến một góc không người. 

Túc Túc chống nạnh nhìn anh: “Ba, sao ba lại cắn mẹ?” 

Lệ Thành Vũ sững người, chuyện này... 

“Ba làm vậy là sai, sao ba lại có thể bắt nạt mẹ chứ? Đây là... là... Hồi trước anh hai nói gì nhỉ, là gì ta?” 

Cô bé nhăn mặt, chau mày, bàn tay nhỏ cào cào lên trán, cố nhớ một cách vất vả. 

“À! Con nhớ ra rồi, anh hai nói cái này gọi là bạo lực gia đình, là sai trái! Ba, ba không được bạo lực gia đình!” 

“.” Lệ Thành Vũ vô cùng lúng túng. 

“Túc Túc phê bình rất đúng, sau này ba sẽ không thể nữa. Ba lỡ cắn mẹ thôi, không phải ba cố ý đâu. 

“Ba hứa sau này sẽ không tái phạm” 

Thấy Lệ Thành Vũ nhận lỗi thành khẩn như vậy, Túc Túc hài lòng gật đầu. 

“Vậy chuyện này coi như xong, ngày mai ba viết cho con một bản kiểm điểm!” Cô bé chắp tay ra sau lưng, người hơi nghiêng về phía trước trông y như một cô giáo đang nghiêm nghị dạy dỗ học sinh. 

Lệ Thành Vũ hoàn toàn không ngờ bản kiểm điểm đầu tiên trong đời mình lại là viết cho con gái. 

“Sao? Ba không muốn hả?” 

“Muốn chứ. Vậy cô Túc Túc muốn ba viết bao nhiêu chữ?" 

“Ừm... Một trăm chữ đi, à không không, ba trăm! Đúng, ba trăm chữ. 

“Được. Ba trăm thì ba trăm” 

Lệ Thành Vũ ngoan ngoãn cầm bút lên, viết một bản cam kết rõ ràng mạch lạc lên giấy. 

Đến khi đọc câu cuối cùng, tim Ôn Khinh Khinh như hẫng một nhịp: Nếu sau này còn vô cớ bắt nạt Ôn Khinh Khinh thì hãy để tôi thất bại trong lần đấu thầu tới. 

Phải rồi! Ngày mai chính là ngày mở thầu!

Advertisement
';
Advertisement