Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Sáng sớm hôm sau. 

Cuộc họp đấu thầu diễn ra đúng như dự kiến. 

Lệ Thành Vũ và Hứa Nam Hán đều có mặt, cùng với một số công ty có ý định tham gia. 

Vì lần này là hợp tác với cơ quan chính phủ nên hợp đồng khá lớn. Nếu có thể giành được hợp đồng này thì có thể nói đây sẽ là một thành tích vô cùng ấn tượng. 

Các công ty đã chuẩn bị sẵn kế hoạch của mình từ trước, Lệ Thành Vũ liếc sang Hứa Nam Hán, đúng lúc bắt gặp Hứa Nam Hán cũng đang nhìn mình. Anh ta khẽ nhướng mày, tuy chỉ là một động tác nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra. 

“Chúng tôi đã xem qua tất cả các bản kế hoạch, nhìn chung đều rất tốt. Tuy có một số đơn vị có giá thành hơi cao nhưng dịch vụ hậu mãi lại rất tốt, trong khi có những đơn vị có giá thành thấp hơn thì dịch vụ hậu mãi lại không được chu đáo cho lắm.” 

“Sếp Hứa, giá thành mà các cậu đưa ra vẫn hơi cao, có thể xem xét giảm thêm chút nữa không?” 

“Bộ trưởng Liêu, đúng là giá thành của chúng tôi có cao hơn một chút nhưng dịch vụ hậu mãi của chúng tôi rất chu đáo, bên ngài không cần phải lo lắng gì cả. Tôi nghĩ đây là một điều đáng để cân nhắc, mong các ngài suy nghĩ kỹ” 

Hứa Nam Hán cảm thấy điều kiện mà mình đưa ra rất hấp dẫn, ngoài việc giá thành có hơi cao ra thì đối tác sẽ không phải chịu bất kỳ rủi ro nào. 

“Có vẻ như sếp Hứa rất tự tin vào sản phẩm của mình nhỉ” 

“Đương nhiên rồi. 

“Nếu có doanh số tốt thì lượng cầu của chúng tôi sẽ rất lớn, đến lúc đó các cậu có thể cung cấp kịp thời không?” 

“Không vấn đề gì, chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị sớm” 

Nụ cười trên mặt Hứa Nam Hán chưa từng vụt tắt, anh ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. 

Bộ trưởng Liêu lại nhìn về phía Lệ Thành Vũ. 

“Sếp Lệ, giá thành của các cậu rất hợp lý nhưng các cậu lại không có cam kết dịch vụ hậu mãi” 

“Chính vì chúng tôi đã giảm giá xuống rất thấp nên không thể cung cấp cam kết dịch vụ hậu mãi được, mong ngài hiểu cho." 

Nếu giá đã thấp mà lại còn không phải chịu rủi ro gì thì chẳng phải là chuyện tốt hay sao? 

“Được rồi, cảm ơn các cậu đã tham gia buổi đấu thầu hôm nay, chúng tôi sẽ thông báo kết quả sau khi họp xong. Giờ thì tôi mời các cậu đi ăn trưa nhé. 

Ăn xong bữa trưa, Lệ Thành Vũ trở về công ty. 

Không nằm ngoài dự đoán, bản kế hoạch của Hứa Nam Hán đã được chọn, còn về việc sau này họ sẽ trao đổi thế nào thì đó là chuyện của họ, Lệ Thành Vũ sẽ không tham gia vào việc này. 

Sau khi về đến nhà, anh không nhắc đến chuyện này nữa. 

Ôn Khinh Khinh lén nhìn Lệ Thành Vũ hai lần nhưng không thể đọc được thông tin gì hữu ích từ biểu cảm của anh. 

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, nếu Lệ Thành Vũ trở về mà không hề tức giận, cũng không gọi cô đến để chất vấn thì có lẽ anh đã tin tưởng cô rồi nhỉ? Hoặc cũng có thể bản kế hoạch mà Hứa Nam Hán trình lên chính là bản mà cô đã chỉnh sửa? 

Sau bữa tối, Lệ Thành Vũ đột ngột nhìn Ôn Khinh Khinh với vẻ mặt nghiêm túc: “Vào phòng sách với anh. 

Ôn Khinh Khinh lập tức cảm thấy bất an. 

Vào trong phòng, Lệ Thành Vũ chỉ im lặng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Ánh nhìn đó khiến Ôn Khinh Khinh nổi da gà. 

“Anh gọi em vào đây có chuyện gì không?” Cô chỉ có thể hỏi một cách cứng rắn. 

Lệ Thành Vũ cũng hỏi lại: “Em không có gì muốn nói với anh à?” 

Anh đang thăm dò? 

Ôn Khinh Khinh nhanh chóng suy nghĩ trong đầu. 

“Cuộc đấu thầu đã bắt đầu chưa? Bên phía Hứa Nam Hán có giở trò gì không anh?” 

“Hứa Nam Hán đã giành được hợp đồng này” Lệ Thành Vũ vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng như trước, không thể đoán được là anh đang vui hay giận. 

“Là theo bản kế hoạch mà chúng ta đã chỉnh sửa trước đó phải không?” 

"Ùm." 

Ôn Khinh Khinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có trò gì mờ ám xảy ra, xem như cô đã tự chứng minh được bản thân một lần. 

“Làm sao em biết Hứa Nam Hán sẽ dùng bản kế hoạch của em?” Lệ Thành Vũ đan hai tay vào nhau rồi nâng mắt nhìn cô. 

“Vì để thắng anh mà anh ta sẵn sàng trả giá... Thậm chí còn dùng đến thủ đoạn 

“Ồ?” Khóe miệng của Lệ Thành Vũ khẽ nhếch lên: “Xem ra... Em hiểu rõ anh ta lắm thì phải.” 

Tim của Ôn Khinh Khinh bỗng chùng xuống một nhịp, cô cố gắng giữ bình tĩnh. 

“Lâm Hạ Nhi thường xuyên nhắc đến anh ta với em. Vì trước đây em rất hận anh nên họ mới chẳng ngại nói một số chuyện trước mặt em” 

“Vậy giờ xem như là em đã phản bội họ rồi sao?” 

Trong lòng cô lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Những lời Lệ Thành Vũ nói hôm nay, câu nào cũng như một cái bẫy. Cô buộc phải suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời mới được. 

“Cũng không hẳn. Anh là chồng em nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà. Hơn nữa, chính anh ta là người bảo em ăn cắp bản kế hoạch của anh trước, hành động đó đã quá hèn hạ rồi. Chẳng qua em chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi. 

“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu?” Lệ Thành Vũ lặp lại với giọng điệu trầm thấp có chút nhấn nhá, khóe miệng cũng hơi nhếch lên đầy mỉa mai: “Một người từng tìm đủ mọi cách đòi ly hôn anh mà giờ lại nói ra câu đó sao? Ôn Khinh Khinh, đúng là mới ba ngày không gặp mà anh đã phải nhìn em bằng con mắt khác rồi đấy” 

Qua giọng điệu của Lệ Thành Vũ, rõ ràng là anh vẫn không tin cô, nhưng cô cũng đã quen rồi, nếu đổi lại là cô thì e rằng cũng khó mà tin được một người có thể thay đổi đột ngột như thế. 

Đột nhiên, Lệ Thành Vũ rút ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo rồi đặt xuống trước mặt Ôn Khinh Khinh. 

Cô cúi xuống nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, phía trên ghi rất rõ là: Bản thỏa thuận ly hôn! 

“Tại, tại sao chứ?” Ôn Khinh Khinh choáng váng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô. 

“Đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Dù sao thì cũng coi như là phần thưởng vì em đã giúp anh xử lý Hứa Nam Hán. Em có thể xem kỹ các điều khoản trước. 

Việc Lệ Thành Vũ không tin tưởng cô thì cô có thể chấp nhận được. Thế nhưng vào lúc này, cô lại thấy tức giận, cô lập tức cầm lấy bản thỏa thuận lên xem. 

Nhìn thấy hành động của cô, trong mắt của Lệ Thành Vũ lộ rõ sự chế nhạo. 

Tuy nhiên, ngón tay của anh lại cong lại, có vẻ là đang hơi căng thẳng. 

“Nội dung của bản thỏa thuận rất đơn giản, hai đứa trẻ sẽ ở với anh và anh cũng sẽ cho em một căn nhà, một chiếc xe và mười lăm tỷ tiền mặt, từ nay chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa.” 

Giọng điệu của anh rất lạnh lùng và từ tốn. 

Ôn Khinh Khinh khẽ cười khẩy một tiếng rồi vất bản thỏa thuận xuống bàn. 

“Chỉ có thể này thôi sao?” 

Cô không hề che giấu cơn giận trong mắt mà nhìn thẳng vào mắt của Lệ Thành Vũ. 

“Chưa đủ à?” 

Lệ Thành Vũ lại tưởng rằng cô tức giận như vậy là vì không hài lòng với cách phân chia tài sản này. 

“Đương nhiên là chưa đủ, hai đứa trẻ sẽ ở với em, em muốn có hai căn nhà, hai chiếc xe và ba trăm tỷ tiền mặt. 

Gương mặt của Lệ Thành Vũ lập tức trở nên lạnh lẽo như băng. 

Khi anh mở miệng lần nữa, giọng điệu đã mang theo chút tàn nhẫn. 

“Ôn Khinh Khinh, em lại dám mở miệng đòi hỏi quá mức như vậy thật đấy” 

“Đúng vậy, em đang đòi hỏi quá mức đấy. Anh không vui thì đừng ly hôn nữa.” Dù sao thì cô cũng chẳng muốn ly hôn thật. 

Cô hất cằm lên, trông không giống đang đấu tranh vì quyền lợi của mình mà như đang cố tình làm khó người khác vậy. 

“Anh đã đối xử với em tử tế lắm rồi. Nếu anh không muốn cho thì em cũng sẽ chẳng được gì cả đâu. Anh khuyên em nên biết điều một chút!” 

“Dù sao anh không cho thì em cũng không ly hôn đâu.” Mà cho dù là anh có đồng ý thì cũng chưa chắc cô đã ly hôn. 

Lệ Thành Vũ nhìn chằm chằm vào mắt cô, im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Anh có thể chấp nhận yêu cầu của em nhưng hai đứa trẻ nhất định phải ở với anh” 

“Vậy thì không cần bàn tiếp nữa đâu” Ôn Khinh Khinh đáp lại rất nhanh, không hề do dự. 

“Ôn Khinh Khinh, đây chính là cơ hội duy nhất để em có thể ly hôn đấy. Con ở với anh, còn những yêu cầu khác thì anh đồng ý hết” 

Cô còn giả vờ nghiêm túc suy nghĩ lời anh vừa nói rồi nhíu mày, lúc thì nhìn anh, lúc lại cụp mắt xuống. 

Sắc mặt của Lệ Thành Vũ vẫn không thay đổi nhưng bàn tay đặt dưới bàn đã cuộn chặt lại thành nắm đấm. Theo sự hiểu biết của anh về Ôn Khinh Khinh thì cô chắc chắn sẽ đồng ý. Chính vì vậy, anh phải dùng đến toàn bộ ý chí thì mới có thể kiềm chế bản thân không lật tung cái bàn trước mặt này lên. 

Thế nhưng...

Advertisement
';
Advertisement