Sáng hôm sau, Ôn Khinh Khinh dậy sớm làm mì trứng cà chua rồi còn ép hai cốc nước ép roi.
Túc Túc nhìn bát mì với vẻ mặt có chút thắc mắc, hết nhìn Ôn Khinh Khinh rồi lại nhìn bát mì.
“Sao thế?” Chẳng phải tối qua con bé rất muốn ăn sao? Sao giờ lại không ăn?
“Mẹ, hình như tối qua con đã mơ thấy bát mì này, trong mơ thơm lắm nhưng con không ăn được. Ở trong mơ mẹ còn nói với con, bảo sáng nay sẽ làm cho con ăn, không ngờ lại có thật nè... Mẹ, mẹ giỏi quá, ngay cả giấc mơ của con mà mẹ cũng biết!”
“À, thế à? Thế thì tuyệt quá, Túc Túc thử đi, xem có ngon không.
Ôn Khinh Khinh cố gắng nhịn cười.
Ngay cả Lệ Thành Vũ cũng bất giác nhếch môi cười.
Cô bé này lại nghĩ là mơ, vậy liệu cô bé có còn nhớ phải phê bình anh không?
Còn Du Du thì để lộ vẻ mặt ngơ ngác.
Chuyện gì vậy?
Sao cảm thấy bầu không khí lại kỳ quái thế này?
Sau bữa sáng, hai đứa trẻ đi đến trường, Ôn Khinh Khinh và Lệ Thành Vũ liền xuất phát đi tìm đồng phạm của Mã Xung.
Mã Xung rất hợp tác, chủ động gọi điện gọi đối phương ra ngoài, nói rằng bây giờ rất nguy hiểm nên muốn kéo gã ta cùng chạy trốn, người kia không nghi ngờ gì gã, dọn dẹp đồ đạc rồi đến tìm Mã Xung ngay.
Khi gã ta nhìn thấy Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh, gã ta sợ hãi quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị bao vây rồi.
“Mã Xung, mày bán đứng tao!” Gã ta nhìn Mã Xung một cách hằn học, oán hận nói.
“Người anh em à, tao cũng hết cách rồi.” Mã Xung rất bất lực, nếu gã không bán đứng anh em, vậy thì mọi chuyện sẽ đổ hết lên một mình gã. Thế thì gã không gánh nổi.
Khi cả hai đều bị bắt, mọi chuyện lập tức sáng tỏ.
Sau khi họ trở về, họ gọi Du Du vào phòng sách.
“Du Du, chuyện con bị rơi xuống nước thì ba mẹ đã điều tra rõ rồi. Lệ Thành Vũ nói, chuyện này để anh nói có vẻ sẽ công bằng hơn.
Du Du không nói gì mà chỉ nhìn hai người họ.
“Chuyện này không phải do mẹ con làm mà là một người khác. Lúc đó, mẹ con đã nhảy xuống cứu con nhưng bị người khác giữ chặt, mẹ không thể vùng vẫy, suýt nữa thì chết đuối” Lệ Thành Vũ đang trình bày sự thật, dù bây giờ anh vẫn chưa quá tin tưởng Ôn Khinh Khinh nhưng sự thật cần phải nói rõ, anh vẫn phải nói rõ.
Nghe xong lời này của Lệ Thành Vũ, Du Du nhìn về phía Ôn Khinh Khinh, mím đôi môi nhỏ: “Mẹ thật sự nhảy xuống cứu con?”
“Đúng vậy, mẹ nhìn thấy con xảy ra chuyện nên lập tức nhảy xuống”
“Vâng, con biết rồi. Là do con hiểu lầm mẹ, con xin lỗi mẹ!”
Nghe thấy cậu bé xin lỗi, Ôn Khinh Khinh bỗng thấy lòng chua xót, cô ngồi xổm xuống và xoa đầu Du Du.
“Trước đây là do mẹ sai rồi nên mới khiến con hiểu lầm. Sau này, mẹ sẽ không như thế nữa, vậy chúng ta xoá bỏ hiềm khích trước đây, bắt tay làm hoà được không?” Ôn Khinh Khinh chủ động đưa tay ra nhưng Du Du không đáp lại ngay. Cậu bé do dự một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ gì nhưng Ôn Khinh Khinh rất kiên nhẫn, cứ thế giơ tay chờ đợi như vậy.
Cuối cùng, Du Du đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay cô. Ôn Khinh Khinh nắm lấy cậu bé: “Du Du là một chàng trai, tay nhỏ nhưng mà mạnh mẽ lắm.
Cậu bé ngại ngùng cười, hai má hơi ửng đỏ. Hóa ra cảm giác được mẹ nắm tay lại ấm áp như thế, bàn tay của mẹ mềm quá.
Sau khi hai mẹ con làm hoà, Lệ Thành Vũ lập tức bảo Du Du ra ngoài trước, vì anh còn có chuyện muốn nói với Ôn Khinh Khinh.
“Mã Xung nói kẻ đứng sau sai khiến người khác là Lâm Hạ Nhi, em định làm thế nào?” Lệ Thành Vũ hỏi.
“Ý của em là tạm thời không cần động vào Lâm Hạ Nhi, bởi vì rất có thể Lâm Hạ Nhi sẽ cắn trả, chị ta sẽ nói là em nhờ chị ta làm vậy”
Cô quá hiểu Lâm Hạ Nhi. Trong tình huống này, Lâm Hạ Nhi chắc chắn sẽ đổ lỗi.
“Vậy làm sao anh biết được em không nhờ cô ta?”
Câu hỏi của Lệ Thành Vũ khiến Ôn Khinh Khinh ngẩn người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Nếu anh đã không tin em, em làm gì anh cũng sẽ nghi ngờ. Em không định giải thích gì cả” Giọng nói của cô có chút kích động, hiển nhiên đang tức giận.
“Sao? Hỏi em thêm hai câu, em đã nổi giận rồi? Đây chẳng phải là biểu hiện của chột dạ sao?”
Khi Lệ Thành Vũ nói lời này, gương mặt bình tĩnh nên càng khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Gần đây, Ôn Khinh Khinh đã phải động não quá nhiều rồi, không biết chấn động não của trước đó đã hồi phục hoàn toàn chưa mà giờ bị Lệ Thành Vũ chọc tức đến mức đầu
hơi đau.
“Nếu anh nghĩ như vậy thì em cũng không còn cách nào!” Ôn Khinh Khinh để lại câu này rồi bỏ đi.
"... Trích lời của mấy tên đàn ông để tiện cũng xuất hiện rồi?
Lệ Thành Vũ cũng không ngờ rằng phản ứng của Ôn Khinh Khinh lại như vậy, không nhịn được bật cười.
Đợi đến khi nhận ra bản thân lại cười, anh mới đột nhiên ý thức được dạo gần đây tần suất anh cười hình như hơi nhiều.
Ôn Khinh Khinh về phòng ngủ, cầm một chiếc gối ôm lên rồi đấm liên tục.
“Bảo anh không tin em, bảo anh không tin em này! Đánh anh!”
Đánh được một lúc cho đến khi nóng đến toát cả mồ hôi thì cô mới dừng lại.
Nhìn chiếc gối ôm, cô cảm thấy chưa hết giận, đột nhiên cô nghĩ ra một ý tưởng.
Cô lập tức lấy quyển sổ tốc ký ra, sau đó bắt đầu vẽ rồi không lâu sau cô đã vẽ ra phiên bản hoạt hình phần thân trên của Lệ Thành Vũ. Cô hài lòng nhìn nó, trông giống Lệ Thành Vũ bảy tám phần. Nếu người quen biết Lệ Thành Vũ nhìn thấy bức vẽ này chắc chắn sẽ nhận ra.
Sau đó, cô quét hình lên máy tính, chỉnh sửa đường nét thô rồi hoàn thiện bức vẽ và thêm chút nền.
Làm xong, cô lập tức lên Shopee tìm làm gối ôm theo yêu cầu, gửi ảnh cho bên chăm sóc khách hàng.
[Xin chào, tôi muốn đặt làm gối ôm theo bức ảnh này.]
[Không vấn đề gì, bạn hãy chụp kích thước bạn muốn, chúng tôi sẽ gửi hình ảnh minh hoạ.
Ôn Khinh Khinh chụp ảnh sản phẩm, tốc độ của đối phương cũng rất nhanh, nửa tiếng sau đã gửi hình ảnh minh hoạ, Ôn Khinh Khinh thấy khá đẹp.
[Làm theo cái này nhưng sau này bên phía cửa hàng không được sử dụng bức ảnh này.]
[Vâng, không vấn đề gì.]
Nếu bức ảnh này bị lộ ra ngoài, mọi người dùng bức ảnh này làm mấy thứ kỳ quái thì cô chắc chắn sẽ bị Lệ Thành Vũ giết chết.
[Khoảng mấy ngày là có thể gửi hàng?]
[Trong trường hợp bình thường thì là ba ngày.
Ôn Khinh Khinh cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao cô cũng không vội.
Làm xong chuyện này, cô lại lập kế hoạch cho sau này.
Nhà hàng vẫn mở, dù sao cô cũng tự tin vào kỹ năng nấu ăn của mình, hơn nữa lúc đầu nhà hàng này vốn là tâm huyết của cô, kết quả bị Lâm Hạ Nhi ăn cắp thành quả lao động.
Cô muốn mở một nhà hàng ở gần nhà hàng của Lâm Hạ Nhi.
Trong lúc cô đang lên kế hoạch cho tương lai, một hot search lặng lẽ bùng nổ.
[Ôn Khinh Khinh giết con.
Năm chữ đơn giản, nhanh chóng leo lên top 1 của hot search gắn liền với chữ “hot”.
Nhưng chuyện này Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh đều còn chưa biết.
Buổi sáng tỉnh dậy khi bọn họ xem tin tức, họ mới phát hiện tin hot này.
Ôn Khinh Khinh có thói quen lướt Facebook vào buổi sáng, kết quả hôm nay lại nhìn thấy tên mình ở trên hot search. Sau khi bấm vào, bài viết đầu tiên:
[Bà phú có chồng yêu anh rể, lại sát hại con ruột của mình để ly hôn!
Dòng tiêu đề này thu hút sự chú ý của bất kể lứa tuổi nào, cho nên bình luận ở dưới bài viết đã bùng nổ.
Bên dưới bài viết còn kèm theo hai bức ảnh, là Ôn Khinh Khinh ngồi đối diện Hứa Nam Hán, khuôn mặt Hứa Nam Hán nhìn cô đầy dịu dàng, trong mắt cô lại chứa đầy nước mắt trông vô cùng đáng yêu.
Mà bức còn lại là hình một đứa trẻ nằm trên giường bệnh ở trong bệnh viện đã được làm mờ, không thể phân biệt được có phải là Du Du không.
Hai bức ảnh này, nếu nhìn riêng thì sẽ không có gì. Nhưng kết hợp lại với nhau, lại căn cứ nội dung trong bài viết thì có vẻ như bài viết nói đều là sự thật.
Dân mạng đều đang mắng Ôn Khinh Khinh.
“Chuyện gì vậy?” Lệ Thành Vũ nhận thấy sắc mặt Ôn Khinh Khinh có vẻ kỳ lạ.