Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Mã Xung làm gì có biên lai chuyển khoản, vì thế gã cố chấp nói: “Cô đã đưa tiền mặt cho tôi” 

Ôn Khinh Khinh lại bật cười. 

“Vậy mời ông nói cho tôi biết ngày nào, giờ nào tôi đưa tiền mặt cho ông đi. Chắc chắn phải chính xác nhé, chúng tôi sẽ điều tra đấy. 

Trên mặt Mã Xung không biết là nước lạnh lúc nãy hay là mồ hôi, hai chân của gã run rẩy không thôi, cả người lộ rõ sự lo lắng. 

“Tôi, tôi không nhớ, dù sao thì cũng chính là cô đưa cho tôi.” Mã Xung khăng khăng nói. 

Ôn Khinh Khinh cười nhạt: “Có vẻ như là ông không muốn nói thật rồi? Có vẻ ông rất sợ người thực sự trả tiền cho ông.” 

“Người trả tiền cho tôi chẳng phải là cô sao?” 

Ôn Khinh Khinh nhún vai tỏ vẻ bất lực, nói với Lệ Thành Vũ: “Giao ông ta cho cảnh sát đi, ông ta không đưa ra được bằng chứng thì tội danh này sẽ đổ hết lên đầu ông ta, cảnh sát điều tra em, chắc chắn có thể chứng minh em là người vô tội” 

“Ừ, ngày mai giao cho phía cảnh sát.” 

Lệ Thành Vũ đã biết rõ chuyện này không liên quan đến Ôn Khinh Khinh, vậy nên có thể giao cho phía cảnh sát mà không hề lo lắng. 

“Tình hình của ông ta chắc cũng không bị phạt tù lâu lắm nhỉ?” Ôn Khinh Khinh có chút lo lắng nói. 

“Không sao, chỉ cần bị nhốt vào trong là được rồi, sau đó nhờ người ở trong đó, hoặc đưa thêm người vào chăm sóc là ổn. 

“Hả? Ý anh là gì?” Ôn Khinh Khinh giả vờ không hiểu hỏi, còn liếc nhìn Mã Xung, khuôn mặt của Mã Xung đã biến sắc, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, hai chân cứ liên tục va vào nhau, lúc sau lại dùng hai tay xoa đầu gối. 

“Không có gì, chuyện này em không cần phải lo. Anh sẽ xử lý, người làm hại em và con thì anh sẽ không tha 

Lệ Thành Vũ đột nhiên nhìn Ôn Khinh Khinh bằng ánh mắt chứa đầy tình cảm, dù Ôn Khinh Khinh biết lúc này anh đang diễn nhưng trái tim vẫn không kiềm được mà đập nhanh hơn. 

“Vâng, vậy em không quan tâm nữa, chỉ cần anh tin em không liên quan đến chuyện này là được. 

Tuy Mã Xung không nói thật nhưng cũng đã chứng minh cho cô, cô không cần gánh chịu chuyện này nữa nên cũng thấy nhẹ nhõm hơn. “Nếu... Nếu tôi nói thì các cậu... Các cậu sẽ bỏ qua cho tôi chứ?” Giọng nói ngập ngừng của Mã Xung vang lên. 

Lệ Thành Vũ bình tĩnh liếc nhìn gã: “Ông không cần nói, chúng tôi biết là ông là được rồi. 

Lúc này, Mã Xung càng sợ hãi hơn. 

“Tôi nói, tôi nói thật, chỉ cần các cậu tha cho tôi, đừng đưa tôi vào thì tôi nói thật” 

Lúc này, gã vô cùng hối hận vì sao gã lại vì tiền mà đụng đến Lệ Thành Vũ. 

“Sao tôi biết được lời ông nói là thật hay là giả?” 

“Chắc chắn là thật, tôi có bằng chứng, trong điện thoại của tôi có bằng chứng!” 

“Được, vậy ông nói đi.” 

Mã Xung vội vàng nói: “Là người phụ nữ này tìm tôi, nói sẽ trả tiền cho tôi, chỉ cần tôi ném đứa bé xuống hồ và trước khi ném thì nói với đứa bé là mẹ nó bảo tôi làm vậy là được. 

“Đây là tiền cô ta chuyển cho tôi, chính là tài khoản này. 

Lệ Thành Vũ sai người chụp lại. 

“Chẳng phải trong hồ còn có một người nữa sao?" 

“Ông ấy là bạn tôi, số tiền này chúng tôi chia đôi. Mục đích của ông ấy là không cho vợ cậu - chính là cô ta - cứu đứa bé. Thực ra... Thực ra người phụ nữ này nói nếu có thể giết cô ta ở dưới nước thì càng tốt nhưng bạn tôi cũng sợ bị kiện, nên chỉ đập đầu cô ta vào đá rồi bỏ chạy” 

“Người đó đang ở đâu?” 

“Tôi có thể gọi cho ông ấy, chỉ cần... Chỉ cần các cậu tha cho tôi. 

“Ông còn bằng chứng nào khác không?" 

“Tôi còn ghi âm nữa. 

Ôn Khinh Khinh cười mỉm vì có vẻ như tên này chuẩn bị rất kỹ, có được những bằng chứng này thì Lâm Hạ Nhi không chạy thoát được. 

“Ông có phải vào đồn công an hay không thì còn phải xem người tài xế kia có báo cảnh sát không, nếu ông ấy không báo thì ông sẽ không phải đi.” 

Nói xong, Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh rời đi. 

“Cứ nhốt ông ta ở đây à?” 

“Đêm nay muộn rồi, để ông ta ở đây tạm một đêm rồi ngày mai lại tìm người kia” 

Lúc này, Lệ Thành Vũ đã dịu dàng hơn nhiều, không còn lạnh lùng như trước nữa. 

Về đến nhà họ Lệ, Ôn Khinh Khinh bèn duỗi người, lúc này đã là hơn 11 giờ đêm. 

“A Vũ, anh muốn ăn khuya không?” 

Họ đã vất vả cả đêm nên thực sự rất đói, quan trọng là Ôn Khinh Khinh nấu cơm rất ngon. 

"Ừ." 

Ôn Khinh Khinh cười đầy vui vẻ: “Vâng, anh đợi em một chút. 

Cô đi vào bếp làm được một lúc rồi bưng ra một bát mì trứng cà chua, vừa bước ra thì Lệ Thành Vũ đã ngửi thấy mùi thơm. 

“Em cho một chút ớt để tăng hương vị, anh thử xem. 

Lệ Thành Vũ gắp ra một bát nhỏ, ăn thử một miếng rồi lại vô thức ăn thêm một miếng nữa. 

“Vị có được không?” 

“Ừ, khá ngon. 

“Có thể được anh khen khá ngon, vậy chắc là khá ngon rồi” 

Nhìn Lệ Thành Vũ ăn hết một bát rồi lại lấy thêm một bát, cô lập tức cảm thấy rất tự hào. 

Nhìn Lệ Thành Vũ ăn mỳ, Ôn Khinh Khinh nghĩ thầm sao trước đây cô lại ghét Lệ Thành Vũ đến vậy? Rõ ràng người này rất đẹp trai. 

Lúc anh không tức giận, trông anh chỉ hơi lạnh lùng một chút nhưng đường nét trên gương mặt thì thật sự rất đẹp. Nếu chữa khỏi chân cho anh thì chắc là cơ thể cũng khá đẹp. 

Lệ Thành Vũ vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Ôn Khinh Khinh, thấy cô đang nhìn mình, anh lập tức mất tự nhiên. 

“Anh ăn dính lên mặt à?” 

“Không, chỉ là em đang ngắm vẻ đẹp tuyệt thế của anh thôi” 

Anh không đáp lời, tiếp tục ăn. 

Từ sau khi bị thương, anh luôn cảm thấy không ngon miệng nhưng dạo gần đây sau khi Ôn Khinh Khinh bắt đầu nấu ăn, anh phát hiện cảm giác thèm ăn dần được cải thiện, ăn nhiều hơn trước. 

Trong lúc đang ăn thì họ nghe thấy một giọng nói mơ màng. 

“Ba mẹ, hai người đang ăn gì vậy?” 

Ôn Khinh Khinh và Lệ Thành Vũ quay đầu nhìn, thấy Túc Túc đang mặc đồ ngủ, đôi mắt chỉ mở hé ra vì buồn ngủ nhưng cái mũi nhỏ cứ luôn động đậy, không ngừng đi đến gần vị trí của mùi thơm. 

Hai người bật cười, cô bé đúng là đứa ham ăn. 

“Túc Túc, ba mẹ đang ăn mì trứng cà chua. Ôn Khinh Khinh đi đến lập tức bế Túc Túc lên vì lúc đi ra ngoài cô bé không đi dép. 

Nghe thấy tên món, Túc Túc lập tức mở mắt, mở mắt thật to. 

“Oa, ba mẹ lén ăn khuya, con cũng muốn ăn! Hình như rất ngon. Cô bé đã bắt đầu nuốt nước miếng rồi. 

Ôn Khinh Khinh vừa định lấy cho cô bé một ít để cô bé nếm thử nhưng Lệ Thành Vũ lại nghiêm túc nói: “Muộn như thế này rồi không được ăn, đi về ngủ. 

“Nhưng muộn như thế này rồi mà ba mẹ vẫn đang ăn” Túc Túc ấm ức chu môi nói. 

“Ba mẹ là người lớn, con là trẻ con nên khác nhau. Lệ Thành Vũ vẫn giữ gương mặt nghiêm túc. 

Ôn Khinh Khinh thở dài. Đây chính là Lệ Thành Vũ, rõ ràng là muốn tốt cho con nhưng khi nói ra lại khiến người ta cảm thấy không vui. Cô cũng đã hiểu vì sao trước đây cô và anh không thể hòa hợp vì rất nhiều lúc anh không thích giải thích. 

“Túc Túc ngoan, hiện tại con còn nhỏ nên dạ dày của con còn rất yếu, ăn khuya như vậy bụng sẽ đau. Ba mẹ ăn khuya là vì vừa giải quyết xong việc, rất đói nên mới ăn khuya, không phải cố ý ăn lén đâu” 

“Mẹ hứa với con, sáng mai sẽ làm món này cho con và anh con ăn, được không?" 

“Vâng ạ, mẹ là tốt nhất!” Túc Túc ôm cổ Ôn Khinh Khinh, hôn lên má cô rồi quay đầu lại nhìn Lệ Thành Vũ: “Ba không tốt, ba hung dữ!” 

“Túc Túc không được nói như vậy, ba cũng là vì Túc Túc, chỉ là cách biểu đạt chưa đúng, sau này Túc Túc dạy ba nhiều là được.” “Dạ vâng, mai con sẽ phê bình ba! Chúc mẹ ngủ ngon.”

Advertisement
';
Advertisement