Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Cú đấm này của Túc Túc khiến cậu bé kia ngây người, mọi người xung quanh cũng không ngờ cô bé lại ra tay đánh người. 

Trong mắt hầu hết mọi người, Túc Túc luôn là một cô bé đáng yêu như tiên nữ, vậy mà giờ đây lại thẳng tay đấm người ta ngã lăn ra đất. 

Cậu bé bị đánh ngã, nhìn Túc Túc với vẻ không thể tin nổi. 

"Cậu là đồ xấu xa!" Túc Túc chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta. 

Còn mặt mày Du Du thì lạnh tanh, không nói năng gì. 

Cậu bé kia lớn hơn bọn họ hai tuổi, năm nay đã sáu tuổi rồi. 

Trong trường này, học sinh hoặc là cùng độ tuổi, hoặc là do phụ huynh gửi đến để học ngôn ngữ nên độ tuổi trong lớp khá chênh lệch. 

Cậu bé từ dưới đất bật dậy, lao tới định trả đũa nhưng Du Du đã vội kéo Túc Túc ra sau, rồi chính mình lao vào vật lộn với cậu bé sáu tuổi kia. 

Đương nhiên là Túc Túc cũng không chịu ngồi yên. 

"Cậu còn dám bắt nạt anh tôi nữa hả!" Cô bé nghiến răng, phồng má tức giận rồi ra tay còn mạnh hơn. Chẳng mấy chốc, cậu bé kia đã bị đánh đến mức bật khóc nức nở. 

Giáo viên vội vàng chạy tới, nhanh chóng tách cả hai bên ra. 

"Có ai kể lại cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra không?" 

"Thưa cô, chuyện là thế này.." Một học sinh nói năng rõ ràng thuật lại toàn bộ sự việc cho giáo viên. 

Những học sinh khác cũng không có ý kiến gì, chứng tỏ câu chuyện cậu bé kể khá sát với sự thật. 

"Lệ Thanh Nhiên, sao con lại đánh bạn?" Giáo viên cau mày trách Túc Túc. 

"Ai bảo cậu ta nói linh tinh chứ!" Túc Túc ngẩng cao đầu, không cảm thấy mình làm sai. 

"Dù bạn ấy có nói gì đi nữa, con cũng không được đánh người!" Giáo viên tiếp tục nghiêm khắc quát lên. 

Túc Túc còn muốn phản bác, vì cô bé biết rõ giáo viên này vốn không thích mình và anh trai và cô bé không sợ. 

Thế nhưng Du Du kéo Túc Túc ra sau, đối diện với ánh mắt của giáo viên, cậu bé lạnh lùng nói: “Cô giáo, cô gọi ba mẹ của chúng con đến đi, chuyện này cô không giải quyết được đâu. 

Đây là lời một đứa trẻ nên nói với giáo viên sao? Giáo viên tức đến mức suýt phát điên, quát lên: “Cô cần con phải dạy cô cách làm việc à?” 

“Con chỉ đưa ra đề nghị thôi.” Du Du lùi lại hai bước giữ khoảng cách với giáo viên, vì ngón tay của cô ta gần như sắp chọc vào mặt cậu rồi. 

Giáo viên hừ lạnh một tiếng: “Hai đứa qua bên kia đứng phạt, suy nghĩ lại hành vi của mình cho cô!” 

Du Du ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt của cậu khiến giáo viên có chút chột dạ nhưng rồi lại nghĩ, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thì cô ta có gì phải sợ chứ? 

Hơn nữa, cô ta đâu có làm gì sai. 

Ngay sau đó, giáo viên liên lạc với phụ huynh của cậu bé kia. 

Chẳng bao lâu sau, bố mẹ cậu bé đã có mặt. Khi nhìn thấy vết bầm trên khóe miệng con trai, họ giận đến mức không chịu nổi, lập tức chạy tới chất vấn hai đứa trẻ. 

“Hai đứa tụi bây, đứa nào đánh con trai tao?” 

“Tôi đánh đấy” Du Du bước lên, thẳng thắn thừa nhận. 

Túc Túc định lên tiếng nhưng bị Du Du nhéo mu bàn tay, ra hiệu cô bé đừng nói gì. 

“Thừa nhận nhanh gớm nhỉ!” Mẹ cậu bé tức giận vì con trai cô ta là cục cưng, đến cô ta còn chưa từng đánh nó, thế mà hôm nay lại bị người khác ra tay? Sao cô ta có thể nuốt trôi cơn giận này? 

“Cô giáo, cô nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào? Chẳng lẽ con trai tôi cứ bị đánh oan ức thế sao?” Mẹ của cậu bé nhìn giáo viên rồi nói. 

“Tôi sẽ bảo các em ấy xin lỗi Lạc Lạc!” Giáo viên nói. 

Bà mẹ cười khẩy: “Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì? Xin lỗi rồi thì con tôi sẽ hết đau sao? Vết bầm trên khóe miệng nó sẽ biến mất chắc?” 

“Vậy mẹ Lạc Lạc, chị nói xem muốn giải quyết thế nào?” 

“Đơn giản thôi, đánh lại! Để Lạc Lạc đánh lại!” 

Giáo viên có chút khó xử nói: “Như vậy không hay lắm đâu ạ?” 

“Có gì mà không hay? Chẳng lẽ bọn chúng đánh con tôi thì được, còn con tôi đánh lại thì không?” 

“Được rồi, vậy để bọn trẻ tự giải quyết đi. 

“Thế còn tạm chấp nhận được, tôi còn chưa tự ra tay đã là rất khách sáo rồi đấy.” 

Cô ta quay sang con trai mình: “Đánh lại đi! Nó đánh con thế nào thì con đánh lại y như thế!” 

Cậu bé vốn đã tức giận, biết Túc Túc là người ra tay nhưng đánh lên người Du Du thì cũng không phải là không được. 

Cậu bé giận dữ nhìn chằm chằm Du Du, giơ tay định đánh nhưng lại khựng lại giữa chừng. 

"Sao thế?" 

"Mẹ ơi, con sợ nó phản kháng!” 

“Vô dụng!" Cô ta nói với giáo viên: "Cô bảo nó đừng phản kháng, để Lạc Lạc đánh lại thì chuyện này coi như xong, nếu không tôi sẽ không để yên đâu!” 

Giáo viên bèn nói với Du Du: “Con cũng nghe thấy rồi đấy, ban đầu là do các con đánh bạn, giờ bạn ấy đánh lại cũng là lẽ đương nhiên. Các con không được chống cự, hiểu chưa?" 

Du Du lạnh lùng đáp lại: "Dựa vào điều gì? Miệng cậu ta thối như thế, chẳng lẽ con không được dạy dỗ cậu ta một chút sao?" 

“Cái thằng nhóc này!" Giáo viên tức đến phát điên, mẹ cậu bé kia cũng giận tím mặt. 

“Cô giáo, cô cũng nghe thấy rồi đấy, không phải tôi không muốn giải quyết êm đẹp mà là thằng bé này quá láo. Ba mẹ nó không dạy, vậy thì để tôi dạy thay!" 

Cô ta vươn tay định túm lấy Du Du nhưng cậu lạnh lùng cảnh cáo: "Bà dám động vào tôi thử xem?" 

"Thử thì thử, mày có thể làm gì?" 

Hai đứa trẻ đối diện với một giáo viên và một phụ huynh trưởng thành, rõ ràng thế đơn lực bạc, các bạn nhỏ xung quanh đều lo lắng nhưng không biết phải làm gì. 

May mà có giáo viên khác chạy tới kịp. 

"Mẹ Lạc Lạc, xin chị đợi ba mẹ hai cháu bé đến rồi hãy nói chuyện" 

“Cô tránh ra! Hôm nay, tôi nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc này!" Vốn dĩ cô ta không định ra tay nhưng thái độ ngang ngạnh của Du Du đã khiến cô ta nổi giận, nhất định phải trấn áp thằng bé mới hả dạ. 

Giáo viên kia đứng chắn trước mặt Túc Túc và Du Du. 

“Chị là người lớn, nếu xen vào thì tính chất sự việc sẽ khác hẳn. Ban đầu chỉ là chuyện trẻ con xô xát nhưng nếu chị động tay động chân với hai đứa bé, chuyện này sẽ trở thành một vấn đề nghiêm trọng” Cô ấy cố gắng khuyên nhủ. 

“Tôi bảo cô tránh ra, cô không nghe thấy à? Có tin tôi khiến cô không thể tiếp tục làm việc ở trường này không?” 

Vừa nói xong câu đe doạ này, một giọng nói trong trẻo mang theo ý cười chế giễu vang lên: “Ai mà phách lối quá vậy? Bảo ai không thể tiếp tục làm ở trường này?” 

“Mẹ ơi!” Túc Túc thấy Ôn Khinh Khinh đến, lập tức chạy tới ôm lấy chân cô. 

“Mẹ đến muộn rồi.” Ôn Khinh Khinh xoa đầu Túc Túc, sau đó bước đến bên cạnh Du Du, kéo cậu bé ra sau lưng mình. Ban đầu Du Du còn bất mãn nhưng cuối cùng vẫn ngoan 

ngoãn đứng yên. 

Cô quay sang giáo viên vừa bảo vệ hai đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô giáo Chu đã gọi điện báo cho tôi.” 

“Đây là việc tôi nên làm” Cô giáo Chu thở phào nhẹ nhõm, may mà Ôn Khinh Khinh đến kịp, nếu không cô ấy cũng không biết phải xử lý thế nào. 

Ôn Khinh Khinh mỉm cười với cô giáo Chu nhưng khi quay sang giáo viên còn lại, sắc mặt lạnh đi ngay lập tức, ánh mắt cô trở nên sắc bén, cả người tỏa ra khí thế băng giá. 

“Cô giáo Trịnh, xảy ra chuyện như vậy mà tại sao cô không báo cho phụ huynh ngay lập tức?” Rõ là giọng cô đã thay đổi, lạnh lùng và đầy áp lực. 

“Tôi, tôi... Cô giáo Trịnh lắp bắp, không tìm được lý do thỏa đáng. 

“Ôn Khinh Khinh, cô đừng đánh lạc hướng! Bây giờ vấn đề chính là con trai cô đã đánh con tôi, mấy chuyện khác tôi không quan tâm! Trước tiên phải xử lý chuyện này!” “Tôi đã hiểu toàn bộ sự việc rồi, con trai chị nói năng hỗn xược nên bị đánh, vậy có vấn đề gì sao?" Ôn Khinh Khinh thản nhiên đáp lại. 

Mẹ của Đinh Thừa Lạc tức giận đến mức suýt nổ tung ngay lập tức. 

“Con trai cô đánh con tôi mà cô còn hỏi tôi có vấn đề gì? Cô còn biết liêm sỉ không? Cả nhà cô đúng là không có giáo dục!” 

Ôn Khinh Khinh bật cười thành tiếng, nhướng mày nói: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người coi nói năng láo xược là một dạng giáo dục đấy”

Advertisement
';
Advertisement