"Cô!"
"Cô Lệ, cô làm vậy là không đúng rồi. Sao có thể ủng hộ con mình đánh người như thế?" Cô giáo Trịnh tỏ vẻ không đồng tình.
"Ở đây có chỗ cho cô lên tiếng sao?" Ôn Khinh Khinh lạnh lùng liếc mắt, ánh nhìn sắc như dao găm, tuy không thấy máu nhưng đủ khiến người đối diện phải rùng mình.
Cô giáo Trịnh lập tức cứng họng, không dám nói thêm lời nào.
"Ôn Khinh Khinh, nếu cô cho rằng đánh người là đúng, vậy thì để tôi báo thù thay con trai tôi, tôi sẽ qua đánh con trai cô một trận!"
"Người kiếm chuyện là con trai cô kia. Nếu con trai cô dám đánh lại con trai tôi, tôi không có ý kiến, cứ để hai đứa tự giải quyết. Còn nếu cô vẫn thấy ấm ức thì hai chúng ta khỏi đánh đấm làm gì mà chuyển qua đấu võ mồm một trận?"
Bà Đinh lại tức nghẹn họng, bà ta biết con trai mình có thể không đánh lại Du Du, dù lớn hơn Du Du hai tuổi nhưng...
Nhưng lúc này sao có thể nuốt cục tức này được!
"Lạc Lạc, đi đi! Con hãy đánh nó một trận, tự mình báo thù! Con cứ đánh thoải mái, có chuyện gì mẹ lo!" Dù có thua gì chứ không thể thua khí thế.
Rõ ràng là Đinh Thừa Lạc không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Trước đây, cậu bé từng đánh nhau với Du Du, chính vì đánh không lại nên vừa rồi mới dùng lời nói để chọc
tức Du Du.
"Con trai cô có vẻ không dám kìa." Ôn Khinh Khinh mỉa mai.
"Mau lên đi, con sáu tuổi mà không đánh lại đứa bốn tuổi sao?" Câu này vang lên thì lại càng mất mặt.
".." Một cú đâm trí mạng.
Cô giáo Chu cảm thấy cứ thế này không ổn, bèn lên tiếng hòa giải.
"Mẹ của hai bé, tôi thấy chuyện này nên giải quyết hòa bình thì tốt hơn. Trẻ con đánh nhau là không đúng nhưng mà chửi nhau thì cũng sai. Hay là hai bên cùng xin lỗi nhau nhé?"
Toàn là những gia đình không thể động vào, người làm giáo viên như các cô sẽ quá khó xử.
"Con tôi bị đánh ra nông nỗi này mà chỉ cần xin lỗi là xong? Con tôi bị thương thế này cơ mà!"
"Vậy cô muốn thế nào? Nhìn xem, con trai cô có dám đánh đâu"
Đinh Thừa Lạc hít sâu một hơi: "Mẹ, con làm được!"
"Được lắm!" Bà Đinh lập tức vui vẻ hẳn lên: "Vậy chúng ta nói rõ trước nhé, cứ để hai đứa trẻ đánh nhau, ai nhận thua thì chúng ta sẽ can ra, được không?" "Cô chắc chứ?" Ôn Khinh Khinh tốt bụng nhắc nhở.
Cô rất rõ khả năng đánh nhau của Du Du.
"Đương nhiên, tôi chắc chắn!" Trong lòng bà Đinh thấy thấp thỏm không yên nhưng vẫn cứng rắn nói.
"Được."
Ôn Khinh Khinh ngồi xổm xuống nói với Du Du: "Con cứ đánh thoải mái đi, có chuyện gì mẹ lo. Nhưng nếu cậu ta nhận thua thì con dừng tay nhé"
"Con biết rồi." Gương mặt non nớt của Du Du căng thẳng, không rõ cậu bé đang nghĩ gì.
Hai đứa trẻ đứng đối mặt nhau. Đinh Thừa Lạc cao hơn Du Du nên vóc dáng cũng có phần nhỉnh hơn một chút.
Mọi người đều hơi lo lắng nhìn chúng, dù sao thì đứa trẻ nào bị thương cũng không hay.
"Mẹ ơi, lúc anh con đánh nhau con mắng người khác được không ạ?"
"Hả?" Ôn Khinh Khinh ngớ người, cái gì vậy?
"Vừa nãy anh ta chửi người mà mẹ? Bây giờ anh ta và anh con đánh nhau để tự báo thù, vậy mối thù bị chửi chúng ta chưa trả, con phải mắng lại."
Gương mặt bé nhỏ của Túc Túc tỏ ra rất nghiêm túc.
Cô bé và Du Du đã bắt đầu học rất nhiều thứ từ năm hai tuổi. Đến nay đã bốn tuổi nên cả hai đã biết không ít thứ, hơn nữa miệng lưỡi lanh lợi không hề thua kém người lớn.
"Được thôi, con vui là được."
Lẽ nào đây chính là sức sát thương của cặp song sinh long phụng sao? Đỉnh thật
Một đứa đánh, một đứa mắng sao?
Hai cậu bé đã lao vào vật lộn với nhau, chẳng có bài bản gì cả mà chỉ là quấn lấy nhau rồi dùng hết sức mà đánh.
Đừng thấy Đinh Thừa Lạc lớn hơn Du Du nhưng sức lại không bằng Du Du. Sau khi bị Du Du vật ngã xuống đất, cậu bé đã cưỡi thẳng lên người Đinh Thừa Lạc.
"Đinh Thừa Lạc, anh đúng là đồ ngốc, học dốt hơn anh tôi mà đánh cũng không lại anh tôi. Cho dù có lớn hơn hai tuổi thì vẫn là đồ bỏ đi!"
"Anh ngốc như vậy là di truyền từ ba hay mẹ anh thế? Chắc chắn anh là con ruột rồi, chứ không thì sao lại vừa ngốc vừa vô dụng thế này?"
"Mẹ anh mặc kệ anh có đánh lại hay không, cứ bắt anh đánh thì trông chẳng giống mẹ ruột chút nào!"
Túc Túc nói một hơi rất nhiều, vì nói quá nhanh nên thậm chí còn nín thở để nói, nói xong mặt cô bé đỏ bừng lên.
Tất cả những người có mặt đều sững sờ. Đây là lời mà một đứa trẻ có thể nói ra sao? Logic chặt chẽ luôn!
E rằng không ít người lớn cũng chẳng nói được những lời như vậy đâu nhỉ?
Đầu óc Ôn Khinh Khinh cũng ong ong lên. Hai đứa con của cô là thiên tài sao? Thừa hưởng IQ cao của Lệ Thành Vũ ư?
IQ của Lệ Thành Vũ đúng là không cần bàn cãi nhưng hình như bản thân cô cũng đâu có ngốc.
"Mày nói bậy bạ gì thế hả! Câm miệng cho tao!" Bà Đinh tức điên lên, lao tới định đánh Túc Túc. Ôn Khinh Khinh lập tức kéo Túc Túc ra sau lưng mình, chắn trước mặt bà ta.
Kết quả là Túc Túc nấp sau lưng mẹ vẫn tiếp tục nói vọng ra: "Cô thấy chưa, cháu nói cô thì cô cũng định đánh người đấy thôi? Chuyện này rõ ràng là lỗi của các người. Cô và Đinh Thừa Lạc nói xấu mẹ con và anh con, cô không phải là người mẹ tốt!"
Lệ - thánh logic - Túc Túc!
"Mẹ ơi, cứu con! Mẹ ơi!" Đinh Thừa Lạc đã không đánh lại Du Du, vừa khóc vừa cầu cứu.
"Dừng tay, mau dừng tay lại!" Bà Đinh lập tức muốn lao đến kéo Du Du ra nhưng bị Ôn Khinh Khinh chặn lại. "Cô Đinh, chính cô đã nói ai nhận thua thì mới được dừng mà!"
"Lạc Lạc, mau nhận thua đi con, mau nhận thua!" Bà ta sốt ruột vô cùng.
"Con nhận thua! Con nhận thua!"
Nghe Đinh Thừa Lạc nhận thua, Du Du lập tức dừng tay, đứng dậy khỏi người Thừa Lạc. Cậu bé lạnh lùng cảnh cáo: "Lần sau anh mà còn ăn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu!"
Bà Đinh đau lòng kéo Đinh Thừa Lạc dậy, phủi bụi trên người cậu bé nhưng lại vô tình chạm vào chỗ đau khiến cậu bé kêu ré lên.
"Cô Đinh, cô xem, chuyện này... Đã kết thúc chưa nhỉ?" Ôn Khinh Khinh cười như không cười hỏi.
"Coi như cô giỏi!"
Bà ta vội vã dắt Đinh Thừa Lạc rời đi.
Ôn Khinh Khinh dùng khăn ướt lau mặt và tay cho Du Du.
Ánh mắt cô lướt qua một bóng người đang định rời đi, cô đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cô giáo Trịnh định đi đâu vậy?"
Người bị gọi tên khựng lại.
"Cô Lệ, cô còn có gì căn dặn nữa không?"
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà." Ôn Khinh Khinh thong thả nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Cô giáo Trịnh lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Vì hai bé Lệ Hành Dĩ và Lệ Thanh Nhiên không bị thương tích gì nghiêm trọng"
"Vậy nếu lúc đó tôi không đến kịp, cô định xử lý thế nào?"
"Chắc... Cũng giống như vừa rồi." Cô giáo Trịnh cứng rắn đáp.
"Vậy sao? Xem ra cô đúng là một giáo viên tốt. Lát nữa, tôi sẽ nói với hiệu trưởng của các cô rằng nên khen thưởng cô thật tốt"
Rõ ràng là cô ta nghe được sự châm biếm trong lời nói của Ôn Khinh Khinh.
"Chính Lệ Thanh Nhiên ra tay đánh người trước. Một đứa trẻ tùy tiện đánh người như vậy chắc chắn là do phụ huynh dạy hư. Nếu tôi gọi cô đến, ai biết cô sẽ làm ra chuyện gì."
Lời của cô ta rõ ràng là có ẩn ý.
"Tôi đã nói gì đâu? Sao cô lại kích động như vậy?" Ôn Khinh Khinh tỏ vẻ ngây thơ.
"Cô thôi cái giọng điệu nói bóng nói gió đi! Chẳng phải muốn đi mách lẻo với hiệu trưởng sao? Có gì hay ho chứ, cùng lắm thì tôi không làm ở đây nữa! Nhưng cô cũng chẳng
tốt đẹp gì đâu! Cái loại người như cô, sau này con cô đi đâu cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ rằng mẹ nó là đồ đàn bà lăng loàn!"
Ôn Khinh Khinh không giận mà còn bật cười, cô quay đầu nhìn sang cô giáo còn lại, chính là cô giáo Chu.
"Cô giáo Chu, cô có nghe thấy cô ta vừa nói gì không?"