Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Từ đầu đến giờ Lệ Thành Vũ vẫn không nói gì, mãi đến khi nước muối được bưng lên mới mở miệng. 

Ánh mắt anh lạnh lẽo, bóng tối giăng đầy trong mắt. 

Anh không buồn liếc nhìn Ôn Khinh Khinh lấy một cái, chỉ nhìn về phía ba Lệ. 

“Mọi chuyện đều bắt nguồn từ con, là con cưới cô ấy và cũng là con không chịu ly hôn. Người đáng phải chịu gia pháp là con, ra tay đi” 

“Không được!” Ôn Khinh Khinh lập tức bật dậy, cô định đẩy xe lăn của Lệ Thành Vũ nhưng phát hiện xe đã bị khoá lại, không đẩy được. Cô lập tức cuống lên, hạ thấp giọng nói với anh: “Lệ Thành Vũ, anh đừng làm loạn nữa!” 

Giọng cô mang theo chút van nài như đang dỗ dành anh. 

Lệ Thành Vũ chỉ lạnh lùng liếc cô: “Tránh ra!” 

Ôn Khinh Khinh vẫn cố chấp đứng cạnh xe lăn của Lệ Thành Vũ, không bị thái độ tồi tệ của anh dọa lui. Anh đang cố tình dùng thái độ như vậy để che giấu sự bảo vệ của mình 

dành cho cô. 

Trước kia, cô luôn hiểu lầm anh cũng là vì tính cách này của anh. Rõ ràng là muốn tốt cho cô nhưng lúc nào cũng dùng thái độ như vậy khiến người khác khó mà chấp nhận được. 

Nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi, Ôn Khinh Khinh chỉ cảm thấy chóp mũi cay xè, hốc mắt cũng nóng bừng. 

“Tốt nhất là hai đứa nên bàn xem ai sẽ chịu gia pháp!” Ba Lệ nhíu mày, giọng nói vẫn nghiêm khắc như cũ. 

Mẹ Lệ lại vội vàng nắm lấy tay ông ta: “Tuyệt đối không được dùng gia pháp với Thành Vũ!” 

“Nó thích đứng ra thì cho nó toại nguyện, vốn dĩ là nó tự chuốc lấy” Ba Lệ hừ một tiếng, nói. 

“Quyết định rồi, con chịu.” Lệ Thành Vũ lại lên tiếng. 

“Không được! Ai cho phép anh chịu? Gia pháp này là em phải chịu, anh không làm gì!” Ôn Khinh Khinh vội vàng nói rồi nhanh chóng quay lại chỗ cũ quỳ xuống: "Ba, để con” 

Sống lưng cô thẳng tắp, không hề có chút do dự. 

Lệ Tần Hoài cũng không biết nên giúp ai. 

Ôn Khinh Khinh là con gái thì sao chịu nổi gia pháp. Nhưng từ sau tai nạn giao thông, sức khỏe của Lệ Thành Vũ vẫn luôn không được tốt lắm, cũng không chịu nổi gia pháp này. 

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới là Ôn Khinh Khinh lại không chịu để Lệ Thành Vũ chịu thay mình. Nếu là trước đây, đừng nói là cô chủ động chịu gia pháp mà có thể khiến Lệ Thành Vũ chịu gia pháp, cô nhất định sẽ vỗ tay khen hay, thậm chí còn mua pháo về đốt. 

Hôm nay bị làm sao vậy? 

Lần trước cô ấy đã thấy kỳ lạ rồi, hôm nay còn kỳ lạ hơn. 

Lệ Thành Vũ nhìn Ôn Khinh Khinh tỏ thái độ kiên quyết, sống với nhau mấy năm, ít nhiều gì anh cũng hiểu tính cô. Chuyện mà cô đã nhận định thì sẽ không hối hận, trừ phi cô thật sự ý thức được mình đã sai. 

“Ba, để con và cô ấy cùng chịu. Ba cứ chia ba bảy, con bảy phần, cô ấy ba phần.” Anh nói rồi thì cũng không đợi Ôn Khinh Khinh mở miệng: “Cứ quyết định như thế đi, nếu không đồng ý thì gia pháp hôm nay xóa bỏ, chúng ta ly hôn!” 

Mặc dù anh không nhìn Ôn Khinh Khinh nhưng rõ ràng lời đó là nói với cô. Hai tay Ôn Khinh Khinh siết chặt thành nắm đấm, không nói gì nữa. 

Tổng cộng hai mươi roi, đồng nghĩa với việc Lệ Thành Vũ phải chịu mười bốn roi, Ôn Khinh Khinh chịu sáu roi. 

Sợi dây mây này đánh xuống, đừng nói là sáu roi mà một roi cũng đủ trầy da tróc thịt rồi. 

“Vì hai đứa là người chủ động yêu cầu chịu gia pháp nên không cần nước muối. Ba Lệ đưa roi mây cho Lệ Tần Hoài: "Ba già rồi, đánh không nổi nữa, con làm đi" 

Lệ Tần Hoài ngớ người, lúc đưa tay nhận roi mây thì ba Lệ lại tránh ánh mắt của cô ấy. 

Trong lòng cô ấy lẩm bẩm: Đây là ngầm bảo cô nhẹ tay à? 

Đúng là ba Lệ đã già thật rồi nhưng đâu đến nỗi không đánh nổi hai mươi roi? 

Lệ Tần Hoài liếc nhìn Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh đã chuẩn bị xong, thở dài trong lòng. Nếu bây giờ là mùa đông thì tốt rồi, mặc nhiều quần áo còn có thể chắn một chút 

nhưng trời đang nóng, ai cũng mặc đồ mỏng. 

“Chị đánh Thành Vũ trước. Đúng như em nói, người là do em lấy nên trách nhiệm lớn nhất là của em” Vừa dứt lời, Lệ Tần Hoài đã vung roi mây quất mạnh vào lưng Lệ Thành 

Vũ. 

Ôn Khinh Khinh lo lắng nhìn anh nhưng lại thấy anh chẳng nhíu mày lấy một cái. Cô sửng sốt, vậy là không đau à? 

Lệ Tần Hoài liên tục quất năm roi nhưng Lệ Thành Vũ vẫn không có phản ứng gì, chỉ hơi nhíu mày một chút. 

Ngay cả Ôn Khinh Khinh cũng quay sang nhìn cô ấy. 

“.” Em trai ngoan, em kêu hai tiếng đi chứ! Đừng làm như chị cố ý nhẹ tay như vậy, chị đã dùng sức lắm rồi mà. 

Sau lưng Lệ Thành Vũ đã chảy máu, thấm ra từ trong lớp áo sơ mi trắng. Mẹ Lệ ở bên cạnh đã không nhìn được nữa, quay mặt đi. 

Cuối cùng mười bốn roi cũng kết thúc, Lệ Tần Hoài thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy mệt đến nỗi toát mồ hôi, bàn tay cầm roi cũng rớm máu vì nắm chặt quá. 

“Ôn Khinh Khinh, đến lượt cô.” 

Ai cũng thấy Lệ Tần Hoài đã không còn bao nhiêu sức lực nhưng lần đầu tiên đánh xuống, Ôn Khinh Khinh vẫn cảm nhận được cơn đau mãnh liệt khiến cô bật ra tiếng kêu. 

Cô đã sai rồi, không phải Lệ Thành Vũ không đau mà là anh đã cố nhịn! 

Lệ Tần Hoài bắt gặp ánh mắt Lệ Thành Vũ liếc nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo khiến trong lòng cô ấy run lên. 

Oan uổng quá! Cô ấy thật sự đã nhẹ tay hết sức rồi. 

Nhưng móc gai trên cái roi mây này không phải chuyện đùa. 

Để nhanh chóng kết thúc chuyện này, Lệ Tần Hoài dứt khoát quất luôn năm roi còn lại, sau đó vội vàng đặt cái roi nóng bỏng tay đó lên chiếc bàn bên cạnh. 

Trừ lần đầu tiên vì không chuẩn bị mà kêu lên, sau đó Ôn Khinh Khinh không phát ra tiếng nữa. Cô cắn chặt răng, trên mặt toàn là mồ hôi, môi đã trắng bệch. “Đứng dậy đi. Ba Lệ trầm giọng nói. 

Mẹ Lệ và trợ lý lập tức chạy tới đỡ Lệ Thành Vũ dậy. Anh vốn đã đi lại khó khăn, cộng thêm việc phải chịu mười bốn roi nên ai cũng sợ anh sẽ không chịu nổi. 

Bên kia, Ôn Khinh Khinh được Lệ Tần Hoài đỡ đứng dậy. Nhưng cô đã quỳ quá lâu, lại còn bị đánh nên vừa đứng lên đã thấy trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng, như thể sắp ngã xuống. 

Nhưng lại có một đôi tay mạnh mẽ nhanh chóng đỡ lấy cô, để cô tựa vào một lồng ngực vững chãi. 

Cho dù trước mắt vẫn còn chưa nhìn rõ nhưng cô biết là ai đã đỡ mình. Cô vòng tay ôm lấy eo anh, dồn sức lực cả người mình lên người anh. 

Khi lớp sương mù trước mắt tan đi, cô thấy rõ người đang cúi xuống nhìn mình, vẻ lo lắng trên mặt vẫn chưa tan biến. Nhưng sau khi bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt anh lập tức bị sương lạnh chiếm giữ, ánh mắt tối tăm không nhìn thấu. 

“Ôn Khinh Khinh, cô làm gì vậy? Thành Vũ cũng đã bị thương nặng như thế rồi mà cô còn dựa vào nó!” Mẹ Lệ đau lòng vì con trai, thấy Ôn Khinh Khinh tựa vào người Lệ Thành Vũ mà không đứng dậy thì lại càng bực. 

Bà ta định bước đến đẩy cô ra nhưng Lệ Thành Vũ đã đỡ cô đứng vững trước một bước. 

“Gọi cho Kỷ Lâm, bảo cậu ấy dẫn theo y tá nữ đến, nói là bọn tôi bị thương ngoài da. Lệ Thành Vũ dặn dò trợ lý. 

“Vâng, thưa ngài.” 

Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh cùng ngồi ở phòng khách chờ. 

Cô đau đến mức không dám cử động, lưng nóng bừng lên và chỉ cần hơi động một chút là toát mồ hôi lạnh. Nhưng cô không dám kêu, Lệ Thành Vũ phải chịu phạt nhiều hơn cô. Vừa rồi cô đã nhìn thấy sau lưng anh, dù có mặc áo sơ mi nhưng nhìn mà đã giật mình, nếu cởi áo ra... 

“Uống nước đi” Lệ Tần Hoài đưa cho cô một cốc nước. 

Cô ngẩn ra, cô vẫn luôn biết Lệ Tần Hoài không ưa gì mình nhưng hôm nay cô ấy lại đứng về phía hai người. Nếu vừa rồi Lệ Tần Hoài thật sự dùng sức đánh cô, có lẽ cô đã không thể đứng dậy nổi. Hơn nữa, Lệ Tần Hoài còn cố ý đánh Lệ Thành Vũ trước rồi mới đánh cô, sức lực chắc chắn không bằng ban đầu. 

“Cảm ơn” Mỗi cô cực kỳ khô, lúc vừa hé miệng đã xuất hiện vết nứt, máu rướm ra.

Advertisement
';
Advertisement