Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Câu nói đó khiến đôi mắt Ôn Khinh Khinh trợn to nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. 

Cô đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt họ. 

“Chuyện trước đây, con rất xin lỗi. Mọi người có thể đưa ra yêu cầu, có thể yêu cầu bồi thường nhưng ly hôn thì con không đồng ý!” 

Khi nói đến câu cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt mẹ Lệ, không hề lùi bước. 

“Cô không đồng ý? Cô có tư cách gì để không đồng ý? Bao nhiêu năm nay chúng tôi đã chịu đựng cô quá đủ rồi, không ai lại tiếp tục nhẫn nhịn nữa!” Mẹ Lê lại hét lên. 

Bà ta cảm thấy Ôn Khinh Khinh chính là khắc tinh của nhà họ Lệ, đến chỉ để hủy hoại gia đình này. 

“Không đến lượt cô quyết định có đồng ý hay không, chuyện này chúng tôi đã quyết định rồi, cô chỉ cần ký tên là xong. Chúng tôi sẽ không để cô chịu thiệt, những gì nên cho cô 

thì sẽ cho.” Ba Lệ cũng đồng tình với việc ly hôn, ông ta thấy cứ tiếp tục thế này cũng chẳng ích gì, chi bằng giải thoát cho cả hai bên. Hơn nữa, ông ta biết rõ trước đây chính Ôn Khinh Khinh là người từng muốn ly hôn. 

“Con cũng không đồng ý!” Túc Túc nói: “Con không muốn ba mẹ ly hôn!” 

Còn Du Du thì không nói gì. 

“Túc Túc, chẳng lẽ con muốn anh con lại gặp chuyện nữa sao?" 

“Anh sẽ không gặp chuyện gì nữa đâu! Mẹ sẽ bảo vệ tụi con, gần đây tụi con có đánh nhau mẹ cũng đều đứng ra bảo vệ tụi con hết!” Túc Túc nói rất dứt khoát. 

Mẹ Lệ nhất thời không biết nên nói gì, có những lời trước mặt bọn trẻ thì đúng là không tiện mở miệng. 

Thật ra bà ta càng lúc càng không hiểu nổi Lệ Thành Vũ, sao có thể để con cái tham gia vào chuyện ly hôn chứ? 

“Ba mẹ, hôm nay hai người đến là để tìm hiểu chuyện Du Du rơi xuống nước, chuyện này con đã giải thích rõ ràng rồi. Còn chuyện ly hôn thì đừng nhắc đến nữa. Nếu hai người muốn ở lại ăn cơm, chúng con sẽ chuẩn bị, còn nếu không muốn vậy thì xin mời về cho 

Đây chính là thái độ của Lệ Thành Vũ. 

“Anh! Anh đúng là... Lệ Thành Vũ, anh đúng là đứa con ngoan đấy!” Mẹ Lệ tức đến mức muốn phát điên, cảm thấy mình sao lại sinh ra đứa con trai "có vợ quên mẹ" như vậy, tức đến nỗi tim đau thắt lại. 

Ba Lệ cũng rất khó chịu với câu nói của Lệ Thành Vũ: "Con đang nói chuyện với mẹ con kiểu gì vậy? Chẳng phải tất cả những điều chúng ta làm đều là vì các con sao?” 

“Con đã kết hôn rồi, đây là nhà của con và con sẽ xử lý ổn thỏa. Ba mẹ có thể quan tâm chúng con nhưng xin đừng can thiệp vào cuộc sống của chúng con” 

Giọng anh không lớn nhưng thái độ thì vô cùng rõ ràng, kết hợp với gương mặt lạnh lùng kia, câu nói ấy càng khiến người ta thấy nặng nề. 

“Anh... Anh...” Mẹ Lệ tức đến mức suýt ngất xỉu, may mà Lệ Tần Hoài kịp thời đỡ lấy bà: "Mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, đừng kích động” 

“Con đúng là bị ma quỷ ám rồi!” 

“Thành Vũ, em thật quá đáng!” Lệ Tần Hoài cũng không hài lòng với cách hành xử của em trai. 

Ôn Khinh Khinh nhìn Lệ Thành Vũ đứng ra bảo vệ mình, chỉ cảm thấy như có cây kim cứ từng nhát từng nhát đâm vào tim rất đau khiến cô càng thêm hối hận với những gì mình từng làm. May mắn là ông trời đã cho cô một cơ hội tái sinh, nếu không cô biết lấy gì để đền đáp sự bảo vệ này? 

Bầu không khí giữa hai bên lập tức trở nên căng thẳng, không ai chịu nhường ai. 

Cuối cùng, vẫn là Ôn Khinh Khinh lên tiếng. 

“Ba mẹ, con sẽ không ly hôn. Con biết trong lòng hai người có oán giận, mọi người có thể phạt con, con chấp nhận. 

“Cô cứ nhất quyết phải bám lấy nhà họ Lệ đúng không?” Mẹ Lệ tức đến run người: “Trước kia chẳng phải cô cứ đòi ly hôn sao? Bây giờ lại không chịu nữa, là do thấy Thành Vũ làm ăn phát đạt nên không nỡ buông tay đúng không?" 

Ôn Khinh Khinh không nói gì, chỉ mím chặt môi không thừa nhận cũng không phủ nhận. 

“Đủ rồi, đừng cãi nữa. Ba Lệ lên tiếng. 

Tình hình bây giờ mà tiếp tục cãi vã thì cũng chẳng có ích gì, cần phải nghĩ ra cách giải quyết. 

“Ôn Khinh Khinh, cô có chắc là không muốn ly hôn không?” Ông ta hỏi. 

“Vâng, con chắc chắn!” Ôn Khinh Khinh trả lời không chút do dự. 

“Vừa nãy cô nói chấp nhận bị phạt, cũng là thật lòng?” 

“Vâng, thật lòng, con nhận phạt” 

“Tốt, vậy thì... Mời mang gia pháp ra!” 

Lời ba Lệ vừa thốt ra, ngay cả Lệ Tần Hoài cũng sững người: “Ba?” 

Cô ấy hiểu rất rõ "gia pháp" là gì. 

“Khi cô gả vào nhà họ Lệ, chắc chắn đã được biết về gia pháp của nhà này. Giờ còn kịp để hối hận đấy” Ba Lệ không để ý đến phản ứng của những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Khinh Khinh và nói. 

Với những gia tộc lớn, việc có gia quy và gia pháp là điều không hiếm, trong xã hội pháp trị hiện đại, đa phần đã không còn dùng đến nhưng trong những trường hợp đặc biệt, vẫn có thể bị lấy ra sử dụng. 

Ôn Khinh Khinh biết rất rõ gia pháp là gì nhưng trên gương mặt cô không hề có chút do dự nào: “Con không hối hận, xin ba hãy thi hành gia pháp!” 

“Ba, con không đồng ý!” Lệ Thành Vũ lên tiếng phản đối. 

“Chính cô ta tự yêu cầu, con không có tư cách phản đối!” Ba Lệ nói với giọng không cho phép cãi lại. 

“Trước kia em đã làm sai, em đáng bị trừng phạt. Không sao đâu, em chịu được” Ôn Khinh Khinh quay sang Lệ Thành Vũ, nở một nụ cười trấn an anh. 

Nhưng mặt Lệ Thành Vũ lại sa sầm, anh lạnh lùng quát: "Im miệng!” 

Ôn Khinh Khinh không hề sợ hãi, cô bước đến nắm lấy tay anh và nói khẽ: “Tin em đi!” 

Anh muốn rút tay ra nhưng lại bị cô nắm rất chặt, rõ ràng tay cô rất lạnh, vậy mà anh lại cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực truyền đến. 

Đã bao nhiêu năm rồi, nhà họ Lệ đã không còn sử dụng gia pháp nữa. 

“Đi thôi, theo chúng tôi về nhà tổ.” Ba Lệ nói. 

“Ba, có nhất thiết phải vậy không.” Lệ Tần Hoài cảm thấy chuyện này không nên làm lớn như thế, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Lệ Thành Vũ không đồng ý. Nếu hôm nay đánh Ôn Khinh Khinh thật, chắc chắn Lệ Thành Vũ sẽ không để yên. 

Hơn nữa, bây giờ Du Du đã bình an, lại không phải do Ôn Khinh Khinh làm thì có lẽ nên bỏ qua chuyện này. 

Nhưng khi ba cô ấy liếc mắt nhìn sang, dù ông ta đã già thì ánh mắt ấy vẫn chứa đầy uy nghiêm khiến Lệ Tần Hoài không dám nói thêm lời nào. 

Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh cùng nhau đến nhà tổ, hai đứa trẻ không được đưa theo. 

Ban đầu, Túc Túc và Du Du nhất quyết đòi đi cùng. 

Nhưng Ôn Khinh Khinh nửa quỳ xuống, dịu dàng nói với hai đứa trẻ: “Mẹ làm sai thì phải nhận phạt, mỗi một việc làm đều phải trả giá, đó là trách nhiệm của mẹ. Các con cũng phải nhớ, nếu sau này làm sai chuyện gì cũng phải chịu phạt đấy nhé” 

“Được rồi, các con ở nhà đợi, mẹ và ba sẽ về mau thôi.” 

Cô ôm lấy hai đứa trẻ rồi dặn hai bảo mẫu giữ chúng ở lại. 

Trên đường đến nhà tổ, ba mẹ Lệ và Lệ Tần Hoài đi một xe. 

Ôn Khinh Khinh và Lệ Thành Vũ đi một xe khác. 

Suốt quãng đường, Lệ Thành Vũ không nói một lời, Ôn Khinh Khinh cũng im lặng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại rất bình thản. 

Cô luôn muốn có một sự giải thoát cho những sai lầm mà mình đã gây ra, với cô, gia pháp lần này không phải là sự trừng phạt mà là sự chuộc lỗi. 

Tới nhà tổ, ba Lệ lấy ra một cây roi mây, cây roi này được bảo quản rất kỹ, bên ngoài còn được quét một lớp dầu đặc biệt để giữ gìn nên nhìn bóng loáng. 

Hơn nữa, trên roi mây có móc ngược, mỗi khi quất xuống, những móc này sẽ cắm vào da thịt, đau hơn rất nhiều so với roi bình thường. 

Lệ Tần Hoài nhìn cây roi, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Cô ấy nhìn về phía Ôn Khinh Khinh nhưng trên mặt cô lại là sự bình thản nhiều hơn nỗi sợ. 

“Con đã sẵn sàng rồi” Ôn Khinh Khinh hít sâu một hơi rồi quỳ xuống. 

“Mang muối lại đây” Giọng ba Lệ lạnh lùng và cứng rắn. 

Roi mây phải nhúng nước muối trước khi đánh mới đúng là cách dùng "gia pháp" triệt để nhất. 

“Ba, không cần dùng đến nước muối đâu ạ?” Lệ Tần Hoài không đành lòng, dùng roi mây đánh mấy roi cho có hình thức là được rồi, sao lại còn dùng cả nước muối! 

“Là nó tự xin chịu gia pháp, thì phải làm đúng quy định của gia pháp!” 

Ngay lúc ấy, tiếng bánh xe lăn trên sàn vang lên, Lệ Thành Vũ đã đi xe lăn tới bên cạnh Ôn Khinh Khinh. 

“Là con cưới cô ấy vào cửa, gia pháp này nên do con chịu 

Một câu nói khiến Ôn Khinh Khinh kinh ngạc mở to mắt.

Advertisement
';
Advertisement