Lệ Thành Vũ sững sờ tại chỗ đầy hoảng hốt và nghi ngờ.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã đẩy mạnh Ôn Khinh Khinh ra, khuôn mặt tối sầm lại: "Ôn Khinh Khinh! Đúng là khó cho em khi phải hy sinh nhiều như thế này vì Hứa Nam Hán!"
Ôn Khinh Khinh ngây người tại chỗ: "Hứa Nam Hán ư? Chuyện này thì liên quan gì đến anh ta!"
"Em hôn chồng em là điều hiển nhiên thôi mà!"
Chồng em...
Hai từ này như một chiếc búa nặng nề đập mạnh vào trái tim Lệ Thành Vũ.
Từ khi kết hôn đến giờ, Ôn Khinh Khinh chưa từng gọi anh bằng hai từ này. Vậy mà giờ đây, vì giúp đỡ Hứa Nam Hán, cô ấy lại có thể nói và làm bất cứ điều gì!
Nghĩ đến đây, Lệ Thành Vũ trầm mặt, điều khiển xe lăn quay người rời đi.
Ôn Khinh Khinh: "?"
Khi Ôn Khinh Khinh gặp lại Lệ Thành Vũ thì đã là buổi tối.
Một gia đình bốn người ngồi dùng bữa cùng nhau.
Ôn Khinh Khinh lo lắng rằng sự nhiệt tình quá đột ngột của mình có thể sẽ đẩy hai đứa trẻ ra xa hơn, vì vậy cô không tỏ ra quá nhiệt tình, cũng không gắp thức ăn cho hai đứa con trai.
Chỉ là thỉnh thoảng hai đứa trẻ ấy lại nhìn cô, đặc biệt là Du Du.
Ánh mắt của cậu bé chứa vài phần tò mò, bối rối và một chút e dè.
Thấy cậu bé như vậy, Ôn Khinh Khinh nhớ lại trong kiếp trước có một lần khi Du Du bị ốm muốn cô ôm nhưng cô lại thô bạo đẩy cậu bé ra, cậu bé ngồi bệt xuống đất, mắt đỏ hoe nhìn cô, hỏi với giọng đau khổ ấm ức: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không thích con? Có phải vì con không ngoan không?”
Nghĩ đến đây, trái tim cô đau nhói.
Lúc đó cô không thích Du Du chỉ vì trông cậu bé giống hệt Lệ Thành Vũ, nhưng cô đã quên rằng cậu bé cũng là con của cô, hơn nữa cậu bé cũng còn quá nhỏ.
"Mẹ ơi, tay mẹ bị sao vậy?” Túc Túc đột nhiên lên tiếng.
Miệng của cô bé đầy cơm. Đôi mắt tròn xoe của Túc Túc nhìn bàn tay được băng bó của cô.
"Mẹ bất cẩn nên bị thương, không sao đâu con." Ôn Khinh Khinh cười nói.
"Mẹ cẩn thận một chút nhé."
"Được, cảm ơn Túc Túc."
Du Du lại cúi đầu liên tục và cơm, hàng mi dài khẽ rung rinh.
Quả nhiên, mẹ vẫn thích Túc Túc hơn chứ không thích mình.
Không đúng, chắc chắn mẹ cũng không thật lòng thích Túc Túc, có thể mục tiêu tiếp theo mà mẹ nhắm đến chính là Túc Túc, mình phải bảo vệ Túc Túc, không để mẹ và ba ly hôn làm tổn thương Túc Túc!
Lệ Thành Vũ im lặng, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảnh cáo Ôn Khinh Khinh đừng giở trò.
Ăn tối xong, Ôn Khinh Khinh về phòng nghỉ ngơi, cô cần phải dưỡng thương cho khỏe hẳn mới có thể làm những việc khác.
Hai đứa trẻ dù mới bốn tuổi nhưng chúng vẫn cần đi học mỗi ngày: Học lễ nghi, học vỡ lòng, học ngoại ngữ, v.v… Nên thời gian ở nhà không nhiều.
Ôn Khinh Khinh tạm thời không tương tác nhiều với hai đứa trẻ, cô phải tìm hiểu sở thích của chúng trước.
Đến 11 giờ tối, trong phòng làm việc của Lệ Thành Vũ.
"Cậu chủ, mợ chủ đã thay hết cà phê trong hũ." Quản gia báo cáo với Lệ Thành Vũ.
"Kết quả kiểm tra đã ra chưa?"
"Kết quả kiểm tra đã có, trong hạt cà phê quả thật có chứa chất độc." Quản gia đưa báo cáo kiểm tra cho Lệ Thành Vũ.
Lệ Thành Vũ xem xong, khuôn mặt anh lập tức trở nên u ám.
"Các chất độc này sẽ không gây hại trong thời gian ngắn, nhưng nếu sử dụng lâu dài thì sẽ gây ra suy tim, dễ dẫn đến đột tử."
Người phụ nữ này lại muốn đầu độc mình ư?
Hừ, tốt, tuyệt lắm!
"Cậu chủ, cậu chủ cần kiểm tra sức khoẻ càng sớm càng tốt."
"Để bác sĩ riêng đến nhà kiểm tra."
"Tôi sẽ đi sắp xếp ngay!"