Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 4: ĐẸP TRAI THÌ CÓ ÍCH GÌ? THẰNG QUÈ GHÊ TỞM

Chiều hôm đó, Ôn Khinh Khinh được đưa về biệt thự nhà họ Lệ.

Do lúc đó thiếu oxy nghiêm trọng, lại bị thương ở đầu, cần rất nhiều giấc ngủ để phục hồi, vì vậy phần lớn thời gian Ôn Khinh Khinh đều trong trạng thái mê man.

Lại là giật mình tỉnh giấc, Ôn Khinh Khinh ngồi dậy, mồ hôi ướt đẫm tóc.

Cô mơ thấy Lệ Thành Vũ trong kiếp trước chết trước mắt mình!

Cô còn nhìn thấy hai đứa con của mình…

Ôn Khinh Khinh không kịp suy nghĩ, vội vã lao ra khỏi phòng ngủ, ngay lúc đó, cô đâm phải chiếc xe lăn lạnh lẽo của người đàn ông.

"Lại muốn trốn à?" Giọng nói tức giận đầy kiềm chế của người đàn ông vang lên từ trên đầu.

"Không phải, em chỉ sợ..." Ngay sau đó, Ôn Khinh Khinh nhìn thấy cốc cà phê trong tay Lệ Thành Vũ, cô vội vã bước tới, giơ tay hất văng cốc cà phê xuống đất: "Đừng uống!"

Cà phê đã bị bỏ thuốc!

Cà phê đổ lên tấm chăn trên chân Lệ Thành Vũ, tạo thành một mớ hỗn độn.

Lệ Thành Vũ vươn tay nắm chặt cằm cô, ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ.

"Ôn Khinh Khinh, em muốn chết à!"

Ôn Khinh Khinh cảm thấy cằm mình như sắp bị bóp nát, cô vừa định giải thích, nhưng giây tiếp theo, cô bị hất mạnh qua một bên.

Theo bản năng, tay phải của cô chống xuống đất, mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, cơn đau đớn thấu tim lập tức ập tới!

Lệ Thành Vũ nhìn thoáng qua lòng bàn tay cô, ánh mắt tối lại: "Sao? Một cái khổ nhục kế không đủ, định dùng mấy cái khổ nhục kế liên tiếp à?"

Anh cười nhạo: "Em nghĩ thế này thì anh sẽ tha cho em sao?"

Ôn Khinh Khinh cúi đầu không đáp. Lúc này, cô biết Lệ Thành Vũ đang đứng trên bờ vực của cơn thịnh nộ, nhiều năm trước anh gặp một tai nạn giao thông nghiêm trọng, khiến anh không thể đi lại bình thường, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Từ đó về sau, tính tình của anh trở nên tàn bạo, thất thường, thậm chí có lúc tàn nhẫn vô tình!

"Sao lại không nói lời nào? Chột dạ à?"

Ôn Khinh Khinh tự biết mình đuối lý, không có gì để biện minh.

"À đúng rồi, mấy ngày qua em gặp chuyện, Hứa Nam Hán cũng chẳng đến thăm em, có phải em rất thất vọng không?"

"Em và anh ta không có quan hệ! Không cần anh ta đến thăm em!"

Ôn Khinh Khinh lập tức phủ nhận.

Kiếp trước, cô cố ý giả vờ say mê Hứa Nam Hán để kích động Lệ Thành Vũ ly hôn với cô, nhưng thực ra, bọn họ chẳng có quan hệ gì cả! Trước đây không có, sau này cũng không thể có!

Ai ngờ Lệ Thành Vũ lại đột nhiên bật cười, giọng điệu chế giễu: "Đúng vậy, anh ta là vị hôn phu của chị em, em muốn có quan hệ cũng chẳng thể. Có lẽ sau khi anh phá sản, anh ta sẽ giàu hơn anh, em có thể ly hôn với anh để lấy anh ta!"

"Em đã nói rồi, em tuyệt đối không ly hôn!" Cô nhìn vào mắt Lệ Thành Vũ, ánh mắt kiên định không thay đổi, nhưng lần này sự kiên quyết của cô lại khác với mọi khi.

Lệ Thành Vũ hơi sửng sốt, khi nghe thấy câu cuối cùng của Ôn Khinh Khinh, trái tim anh như bị một bàn tay lớn nắm chặt, chỉ là trong một giây ngắn ngủi, lại lập tức buông ra.

"Em nghĩ anh sẽ tin sao?"

"Dù anh có tin hay không, em vẫn nghĩ như vậy!" Nói xong, Ôn Khinh Khinh nhìn Lệ Thành Vũ đầy đau lòng, giọng nói mềm mại: "Quần của anh dơ rồi, đi thay một cái khác nhé."

Vừa nghe thấy câu "quần dơ", hơi thở tàn bạo trong mắt Lệ Thành Vũ lập tức trở nên dữ dội, đôi tay dài của anh từ phía sau nắm lấy gáy của Ôn Khinh Khinh, kéo cô lại gần mình.

"Ôn Khinh Khinh! Em ghét anh vì anh là thằng què sao?"

"Không, không phải như vậy, em không ghét anh!"

"Thật sao?" Ngay lập tức, Lệ Thành Vũ bật cười, nụ cười lạnh lùng và quái dị: "Chứng minh cho anh đi!"

Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến hô hấp của Ôn Khinh Khinh gần như ngừng lại, cô vô thức đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt.

Lệ Thành Vũ cắn lên môi cô, máu tươi lập tức trào ra, anh cúi xuống hôn lên rồi liếm lấy vết máu, hành động của anh trở nên dịu dàng như thể đang thưởng thức một món ăn ngon.

Ôn Khinh Khinh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân run rẩy.

Ngay khi cô không biết phải làm gì, Lệ Thành Vũ đã rời khỏi môi cô.

Anh đưa tay xoa lên môi cô, dùng ngón tay ấn mạnh vào vết thương, rồi vuốt ve lên má cô, giọng nói mềm mại mang chút cám dỗ: "Sợ anh à?"

Ôn Khinh Khinh không kiềm được mà run rẩy, lúc này Lệ Thành Vũ điên cuồng và tàn nhẫn, khiến người khác không kiềm chế được mà sinh ra sợ hãi.

Nhưng lần này, cô không muốn trốn tránh nữa!

Cô bất ngờ kéo mạnh cổ áo Lệ Thành Vũ, kéo anh về phía mình, chủ động hôn anh!

 

Advertisement
';
Advertisement