Ba ngày sau.
Vết thương ở đầu và tay của Ôn Khinh Khinh đã đỡ hơn một chút.
Mấy ngày này, cuộc sống của cô vô cùng đơn giản, ăn cơm, ngủ và bị Lệ Thành Vũ quan sát.
Cô cũng biết mình có chút khác thường, nhưng cô không thể bận tâm nhiều như vậy, cô buộc phải thay đổi và những chuyện năm xưa cũng cần được điều tra kỹ càng. Cô biết rằng việc mình và Lệ Thành Vũ ngủ cùng nhau là do Lâm Hạ Nhi sắp đặt, nhưng cô muốn biết chi tiết về quá trình đó.
Vụ việc năm xưa ba mẹ cô đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có vẻ kỳ lạ, và sau khi xảy ra chuyện, hầu hết mọi người đều chọn cách giữ khoảng cách với cô, chỉ có nhà họ Lâm vào thời khắc quan trọng đã đứng ra nhận nuôi cô. Hiện giờ nhìn lại, cô cảm thấy như mình đang bị bao phủ bởi một âm mưu lớn.
Hôm nay Lệ Thành Vũ phải đi xã giao, không về nhà sớm.
Ôn Khinh Khinh muốn tranh thủ cơ hội này để vun đắp tình cảm với hai đứa trẻ, bình thường khi Lệ Thành Vũ ở nhà, cô không có cơ hội tiếp cận hai đứa, và hai đứa cũng không mấy khi để ý đến cô.
Đặc biệt là Lệ Du Du, cậu bé tỏ luôn có thái độ đầy thù địch với cô.
Ôn Khinh Khinh bưng hai cốc sữa bò đến phòng của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ ngủ chung một phòng, hai giường nhỏ, vì là sinh đôi một trai một gái, Lệ Thành Vũ cân nhắc đến việc hai đứa trẻ gần gũi nhau nên định để chúng ngủ chung đến sáu tuổi mới tách phòng.
"Túc Túc Du Du, uống sữa bò đi."
Thấy cô vào phòng, hai đứa trẻ đều giật mình, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sau đó, phản ứng của hai đứa khác nhau, Túc Túc cầm lấy sữa chuẩn bị uống, Du Du lập tức giật lấy sữa trong tay cô bé, cảnh giác nhìn Ôn Khinh Khinh: "Có phải mẹ đã bỏ độc vào sữa không?"
Lời này khiến sắc mặt Ôn Khinh Khinh tái đi một chút, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Du Du: "Nếu con nghĩ trong sữa có độc, có thể bảo quản gia mang đi kiểm tra!"
Chỉ có xin lỗi và áy náy thôi thì chẳng có ích gì cả, bây giờ cô muốn dùng hành động thực tế để cho bọn trẻ thấy rằng, cô sẽ không làm tổn thương chúng nữa.
Du Du lại cười khẩy: "Lần này không có độc, không có nghĩa là lần sau cũng không có, đây có thể là âm mưu của mẹ!"
Cậu bé đã hoàn toàn không còn tin tưởng Ôn Khinh Khinh nữa.
Vốn trước đây, trong lòng cậu bé vẫn còn chút ảo tưởng, nghĩ rằng chỉ cần mình ngoan một chút, mẹ sẽ thích và đối xử tốt với mình. Vậy nên khi mẹ đề nghị dẫn cậu bé đi chơi, dù có chút nghi ngờ, nhưng cậu bé vẫn đi theo.
Chỉ là không ngờ mẹ lại có thể nhẫn tâm đến vậy!
"Du Du, việc con ngã xuống hồ tuyệt đối không phải do mẹ sắp đặt, lúc đó mẹ bị người khác dụ ra chỗ khác, quay đầu lại tìm con thì con đã rơi xuống hồ rồi, mẹ đã lập tức nhảy xuống cứu con mà."
Cô biết rằng Túc Túc và Du Du đều rất thông minh, dù còn nhỏ nhưng đã hiểu biết hơn nhiều so với những đứa trẻ nhà người khác, đặc biệt là Du Du, cậu bé có sự trưởng thành và nhạy bén vượt xa so với tuổi của mình.
Nhìn thấy nét mặt không tin tưởng của Du Du, cô tiếp tục hỏi: "Tên xấu xa đó đã làm gì? Đã nói gì với con?"
Vừa nhắc đến chuyện đó, Du Du không kiềm được mà sợ hãi, sự lạnh lùng trong mắt cậu bé nứt ra một khe hở, lộ ra sự sợ hãi.
Cậu bé nắm chặt lấy ghế bên cạnh, dường như lại quay về cảm giác ngạt nước trong hồ.
"Xin lỗi, xin lỗi, mẹ không nên để con nhớ lại cảnh tượng lúc đó!" Ôn Khinh Khinh giật mình khi nhìn thấy dáng vẻ của Du Du, lập tức muốn ôm cậu bé vào lòng.
Nhưng Du Du lại dùng sức đẩy cô ra.
"Không cần mẹ làm bộ tốt bụng." Cậu bé lạnh lùng nói, mắt đã đỏ hoe, nhưng bướng bỉnh cắn răng không khóc.
"Mẹ nói mẹ cứu con, sao mẹ lại không cứu được con lên?"
"Tên xấu xa đó bảo, mẹ của mày không cần mày nữa, bảo tao dìm chết mày!"
"Sao mẹ lại ghét con như vậy?"
Câu cuối cùng, cậu bé gào lên, mắt đã đỏ ngầu. Cậu bé nghiêng người về trước, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn thẳng vào Ôn Khinh Khinh.
Ôn Khinh Khinh nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mình qua ánh nước mắt trong đôi mắt Du Du.
Nhìn thấy nước mắt từ khóe mắt Du Du rơi xuống từng giọt lớn, cô hít sâu một hơi, gắng sức kìm nén nước mắt, đến nỗi chóp mũi tê dại, mắt đỏ hoe.
"Du Du, trước đây là mẹ sai, con không có lỗi gì cả, mẹ biết sai rồi, sau này mẹ sẽ thay đổi, bây giờ con không tin cũng không sao, mẹ sẽ chứng minh cho con thấy."
Cô mỉm cười dịu dàng với Du Du.
"Sữa bò không có độc, mẹ cũng sẽ không bỏ độc." Cô nói từng chữ một, rất chậm rãi.
Cô đứng dậy, nhưng vì ngồi lâu quá nên hai chân tê cứng, trước mắt tối sầm, cô loạng choạng không đứng vững.
Túc Túc lập tức tiến lên đỡ Ôn Khinh Khinh, "Mẹ, mẹ có sao không?"
"Mẹ không sao, cám ơn Túc Túc." Cô mỉm cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc Túc Túc.
Còn Du Du thì lặng lẽ co chân lại vừa rồi dưới tình thế cấp bách mà bước tới một bước nhỏ, sau đó cắn môi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Túc Túc, lại đây, tránh xa bà ấy ra." Cậu bé kéo em gái sang bên cạnh mình.
Ôn Khinh Khinh nhìn hai đứa trẻ, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhẹ dịu dàng.
"Mẹ ra ngoài trước, nếu vẫn cho rằng trong sữa có độc thì các con đổ đi, chúc các cục cưng ngủ ngon."
Cô rời khỏi phòng của bọn trẻ, ngay khi cửa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt cô không còn giữ được nữa, cô dựa vào cửa, tay trái nắm lấy mép tường, tay phải che ngực, chỉ cảm thấy khó thở.
Trong đầu cô liên tục hiện lên những lời của Du Du.
Người đã ôm và ném cậu bé xuống hồ là ai? Tại sao lại nói là do cô sai khiến?
Và khi cô nhảy xuống hồ, rõ ràng là có người kìm chặt cô và đập đầu cô vào đá, nếu không cô cũng không đến nỗi không cứu được Du Du, còn suýt chút nữa là chết.
Ai là người muốn đưa mẹ con cô vào chỗ chết?
Không đúng, nếu muốn đưa mẹ con cô vào chỗ chết thì Du Du làm sao được cứu lên?
Quá nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu cô, cô muốn tìm người giúp việc trong nhà hỏi thử.
Kết quả là vừa ngẩng đầu đã đụng phải đôi mắt lạnh lẽo đầy giận dữ.
"Anh về rồi à." Cô bình thản đón nhận ánh mắt Lệ Thành Vũ.
"Em đã làm gì?" Lệ Thành Vũ điều khiển xe lăn đến gần cô, rõ ràng cô đứng cao hơn Lệ Thành Vũ đang ngồi trên xe lăn, nhưng cảm giác áp bách từ người anh tỏa ra thật sự vô cùng bức người.
"Em không làm gì, chỉ lấy sữa cho các con." Cô không tránh ánh mắt của anh, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lệ Thành Vũ khinh thường cười một tiếng: "Còn nhớ lời anh đã nói không, nếu hai đứa trẻ lại có chuyện gì, em tự biết hậu quả."
"Vâng." Ôn Khinh Khinh đi vòng qua bên người Lệ Thành Vũ.
Bước chân của cô dừng lại, nghĩ lại thay vì hỏi người giúp việc về vụ đuối nước hôm đó, không bằng trực tiếp hỏi Lệ Thành Vũ.
"À, người đã ném Du Du vào hồ hôm đó đã bắt được chưa?"
Lệ Thành Vũ điều khiển xe lăn quay lại, mặt đối mặt với Ôn Khinh Khinh, anh hơi cong môi, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
"Sao vậy? Sợ rồi à?"