“Đúng vậy, em sợ, sợ anh không bắt được người đó. Nếu em không đoán sai, anh chắc chắn chưa tìm thấy người đó.” Cô nhìn Lệ Thành Vũ với ánh mắt sắc bén và bình tĩnh: “Người đứng sau chắc chắn không để anh tìm thấy, nhưng dù anh có tìm thấy, chắc cũng là chứng cứ bất lợi đối với em thôi.”
Cô không chờ Lệ Thành Vũ lên tiếng, tiếp tục nói: “Ngày đó khi em nhảy xuống hồ để cứu Du Du, có người ôm lấy chân em không để em cử động. Em liều mình vùng vẫy, trong lúc giãy dụa, đầu em đã đập vào đá.”
“Em nói những điều này để tự bào chữa cho mình sao?” Sắc mặt Lệ Thành Vũ lạnh lùng.
“Không, em chỉ muốn nhắc nhở anh đừng vì thành kiến với em mà bỏ qua việc có người muốn hại Du Du. Nếu em thật sự muốn hại Du Du, em hoàn toàn không cần phải làm vậy, còn suýt phải trả giá bằng mạng sống!”
Sau khi nói xong, Ôn Khinh Khinh quay người bước đi, sống lưng thẳng tắp, dáng người mảnh mai toát lên vẻ không chịu khuất phục.
Cô biết rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lâm Hạ Nhi, bởi vì hôm đó Lâm Hạ Nhi biết chuyện cô dẫn Du Du đi, và cũng là Lâm Hạ Nhi đưa ra ý kiến.
Ban đầu Lâm Hạ Nhi có thể chỉ muốn chia rẽ quan hệ mẹ con cô, thấy cô cũng nhảy xuống nước, thì hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, dứt khoát giết chết cô luôn, nhưng lại cho cô cơ hội sống lại!
Lệ Thành Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của Ôn Khinh Khinh một lúc, lông mày hơi nhíu lại, anh phát hiện ra rằng từ sau khi đuối nước tỉnh dậy, so với trước đây thì Ôn Khinh Khinh có sự khác biệt không thể bỏ qua.
Đặc biệt là cách cô tương tác với anh.
Trước đây khi nhìn anh, trong mắt cô luôn mang theo sự ghét bỏ và chống cự, thậm chí không muốn lại gần anh, nhưng ánh mắt vừa rồi lại bình thản, trong trẻo, bình tĩnh.
“Ba à?” Du Du và Túc Túc ở trong phòng đương nhiên đã nghe thấy họ nói chuyện.
Du Du nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra ngoài thì thấy Lệ Thành Vũ đang bất động ở cửa.
Lệ Thành Vũ xoay xe lăn về hướng Du Du rồi vào phòng.
Anh nhìn thấy ly sữa bò trên bàn.
“Đây là sữa mà mẹ mang đến cho các con à?”
“Dạ, nhưng anh trai không cho con uống, lo mẹ sẽ bỏ độc vào sữa.” Túc Túc nói bằng giọng trẻ con.
Du Du không nói gì, chỉ nhìn Lệ Thành Vũ.
“Nếu không muốn uống thì đổ đi.” Nhớ đến độc trong hạt cà phê, anh cũng không thể tin tưởng Ôn Khinh Khinh.
Túc Túc nhìn Du Du đổ sữa đi thì hơi bĩu môi nói: “Vậy sau này có phải là những thứ mẹ đưa cho con, con đều không được ăn ạ?”
Lệ Thành Vũ im lặng, không trả lời ngay, vấn đề này...
Sau khi kiểm tra cơ thể mình, anh cũng đã cho người kiểm tra sức khỏe cho hai đứa trẻ, cũng không phát hiện thấy gì bất thường, còn với cơ thể anh thì do liều lượng quá nhỏ, dường như cũng không uống trong thời gian dài nên cơ thể không có vấn đề gì.
Ít nhất có thể xác định Ôn Khinh Khinh không xuống tay với hai đứa trẻ, nhưng vẫn nên cẩn thận là hơn.
“Sau này những thứ mọi người cùng ăn thì được, nếu như đưa riêng cho các con thì đừng ăn.” Khi chưa có bằng chứng chứng minh Ôn Khinh Khinh trong sạch thì cẩn thận lúc nào cũng không sai.
Cơ thể trẻ con dễ gặp vấn đề hơn.
Túc Túc có vẻ buồn bã cắn môi, sau một lúc do dự, cô bé mở to đôi mắt tròn nhìn Lệ Thành Vũ nói: “Ba ơi, thực ra mẹ cũng không xấu như vậy đâu.”
Nhìn Túc Túc như vậy, Lệ Thành Vũ chợt nghĩ, nếu Ôn Khinh Khinh muốn lợi dụng đứa trẻ thì tại sao không lợi dụng Túc Túc ngoan ngoãn hơn, dù sao quan hệ của Túc Túc với cô cũng tốt hơn.
Lúc ở bệnh viện, quả thực bác sĩ có nói trên cơ thể Ôn Khinh Khinh có không ít máu ứ đọng, hẳn là do bị lúc kìm chặt mà ra, vậy là cô không nói dối?
“Được rồi, không còn sớm nữa, các con nên ngủ thôi.”
Túc Túc và Du Du lần lượt lên giường nhỏ của mình nhưng đều nhìn Lệ Thành Vũ.
“Ba à, đến giờ kể chuyện rồi.”
Lệ Thành Vũ hiếm khi lộ ra nụ cười dịu dàng, anh cầm sách truyện kể chuyện cho các con bằng giọng trầm ấm nhẹ nhàng.
Hai đứa trẻ nghe một lúc thì bắt đầu mơ màng.
Khi Lệ Thành Vũ chỉnh lại chăn cho Du Du, anh nghe thấy Du Du khẽ nỉ non: “Ba ơi, mẹ không ghét con, đúng không?”
Anh giật mình, nhìn thấy nước mắt ở góc mắt Du Du, anh chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt đau đớn.
Ngày hôm sau.
Vết thương của Ôn Khinh Khinh đã gần khỏi hẳn, cô quyết định về ngôi nhà hồi nhỏ một chuyến.
Nhưng hiện tại cô không thể tự do ra vào biệt thự nhà họ Lệ, muốn ra ngoài cần xin phép Lệ Thành Vũ, cô không khỏi tự giễu:
Cuộc sống làm bà Lệ như ở chốn ngục tù của Ôn Khinh Khinh!
“Em muốn về nhà cũ một chuyến, anh có thể cho người theo em.” Cô nói với Lệ Thành Vũ.
Đối với Ôn Khinh Khinh thẳng thắn thành khẩn như vậy, Lệ Thành Vũ không thể từ chối, anh không thể cứ nhốt Ôn Khinh Khinh không cho cô ra khỏi nhà mãi được, vậy nên đồng ý ngay.
Ôn Khinh Khinh cùng tài xế và người giúp việc đến nơi cô ở hồi nhỏ.
Cô nhìn căn nhà lớn, nhớ đến ba mẹ đã mất và những ngày tháng vui vẻ đơn thuần ngày xưa, chỉ là tất cả đã tiêu tan thành mây khói khi ba mẹ xảy ra chuyện, từ đó cô phải sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Căn nhà này vốn không thể giữ được, sau đó không biết làm sao mà nhà lại được giữ, đồ đạc bên trong cũng không ai động vào.
Cô bước vào phòng làm việc, mọi thứ ở đây dường như vẫn như trước khi cô rời đi.
Cô nhìn những món đồ này mà ngẩn người, lớp bụi bám trên đó đủ để chứng tỏ căn nhà đã lâu không có người lui tới.
“Mợ chủ, có cần dọn dẹp không?” Người giúp việc hỏi.
“Không cần, tôi sắp xếp những thứ muốn mang theo, mọi người giúp tôi chuyển ra xe là được.”
Rất nhanh cô đã sắp xếp xong những thứ mình muốn mang theo.
Sau khi cùng nhau chuyển đồ ra xe, họ quay về và chuyển vào phòng của Ôn Khinh Khinh.
“Mọi người cứ đi làm việc của mình đi, tôi tự dọn dẹp được, cảm ơn mọi người.”
Tài xế và người giúp việc đều ngẩn ra, trước đây Ôn Khinh Khinh luôn đối xử với họ rất tệ, lời nói lạnh nhạt, còn họ cũng chỉ chịu đựng vì cô là bà Lệ.
Bây giờ cô vậy mà lại nói cảm ơn?
Hai người nhìn nhau rồi rời khỏi phòng ngủ, trong lòng không khỏi suy đoán.
Tài xế đi báo cáo lại toàn bộ quá trình với Lệ Thành Vũ.
“Cô ấy chỉ lấy một số đồ rồi quay về?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Đều là những gì?”
“Sách vở gì đó, mợ chủ chỉ sắp xếp một số thứ trong phòng làm việc.”
Lệ Thành Vũ nhíu mày, thấy hành động của Ôn Khinh Khinh thật kỳ lạ, đi đến căn nhà cũ để chuyển những thứ này về làm gì?
Theo anh biết, sau khi ba mẹ Ôn Khinh Khinh gặp chuyện, cô mất tích một năm sau đó được nhà họ Lâm nhận nuôi, cơ bản là chưa từng tới căn nhà cũ, hành động này quá bất thường.
...
Tại nhà cũ.
Ôn Khinh Khinh nhìn mấy thùng sách và ghi chép, lộ ra nụ cười vui mừng, may mà đều ở đây.
Hầu hết những cuốn sách này đều là sách Trung y và sách nấu ăn.
Thuở nhỏ, nhờ một cơ duyên mà cô theo học một thầy thuốc Trung y, còn giúp người khác xem bệnh dưới sự giúp đỡ của thầy. Khi vào đại học cô vốn chọn chuyên ngành y học cổ truyền, nhưng sau khi bị Lâm Hạ Nhi khuyên nhủ đã chọn học thiết kế thời trang.
Sau đó Lâm Hạ Nhi nghe nói mở nhà hàng rất có lời thì lại lôi kéo cô hùn vốn mở nhà hàng, cô lại học nấu ăn, kết quả là một lần món ăn do cô nấu đã khiến một khách hàng gặp vấn đề, dẫn đến việc nhà hàng phải bồi thường tiền. Vì vậy cô đã rút khỏi nhà hàng và giao hoàn toàn cho Lâm Hạ Nhi quản lý, hiện giờ nhà hàng đó kinh doanh lại khá tốt.
Bây giờ nghĩ lại, chính vì cô không đề phòng Lâm Hạ Nhi, nên mới liên tục gặp phải rắc rối.
Cô hít sâu một hơi, sắp xếp và đặt những cuốn sách và ghi chép lại gọn gàng.
Nhìn vào lịch trên bàn, ánh mắt cô dừng lại ở ngày 17 tháng 4, ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Lâm, khóe miệng cô từ từ nhếch lên, tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
Lâm Hạ Nhi, đến ngày đó tôi sẽ tuyên chiến với cô!
Những gì cô đã lấy từ tay tôi, tôi đều sẽ lấy lại!