Truyện Manhwa

MA BẮT TƯỚNG - Tác giả: Thục Linh

 

Sau đó ít lâu, anh Cảnh lại có dịp ngồi nói chuyện với một anh cán bộ biên phòng đã công tác lâu năm tại Đồn, sau một nhiệm vụ hai bên phối hợp cùng nhau. Khi ấy anh Cảnh mới có thể biết được nguồn gốc của bát hương trong rừng chuối, gần nơi mà Xáo từng nhìn thấy “con ma đầu đen”. Quả thực, chỉ có những chiến sĩ bộ đội mới có thể ở giữa nhân dân và vì dân, tất thảy những câu chuyện mật thiết với nhân dân chỉ có họ mới có thể nắm rõ. Hóa ra, nơi đặt bát hương thực chất là một ngôi mộ thai nhi, liên quan trực tiếp tới một đồng nghiệp cũ của anh ở đồn Biên phòng. Cách đấy chục năm trở về trước, có một anh cán bộ sĩ quan trẻ, nhà tận trên Lào Cai, anh này được luân chuyên công tác đến đồn Biên phòng theo diện tăng cường. Là cán bộ trẻ, mới ra trường về đây công tác, cũng không quen biết ai cả nên mới đầu, ngoài thực hiện nhiệm vụ địa bàn, anh ta suốt ngày chỉ ở đơn vị, không đi đâu cả. Năm ấy, đơn vị Biên phòng tổ chức liên hoan tất niên Tết, mời người dân ở những bản lân cận vào liên hoan cùng đơn vị. Trong số những người dân tới tham dự, có một gia đình là người Kinh quê gốc Bình Định, lên buôn bán và sống tại xã. Gia đình ấy có một cô con gái đang học lớp 12 ở quê nhà, nhân dịp nghỉ Tết nên lên đây chơi và phụ giúp bố 

anh e 

mẹ buôn bán. Cô bé ấy rất xinh xắn, trắng trẻo, lại ăn nói có duyên vì là con gái miền Trung. Trong buổi liên hoan đó, khi nhìn thấy cô bé, anh cán bộ sĩ quan trẻ này bèn si mê ngay. Hai anh em cứ nói cười tíu tít với nhau rồi gắn bó như hình với bóng. 

Ai nấy đều biết câu chuyện tình cảm mới nhen nhóm giữa hai thanh niên trẻ, trêu chọc cô bé rằng đợi học xong lên trên này làm dâu biên phòng luôn đi. Bô mẹ của cô bé cũng rát 

ưng chàng sĩ quan bởi trông cậu chàng cũng điểm đạm, sáng sủa, ăn nói lễ độ, là trai ngoài Bắc. Suốt mấy ngày Tết, anh sĩ quan được mời đến nhà bố mẹ cô bé chơi, coi như bố mẹ đằng gái đã ngầm cho phép hai con qua lại với nhau. Hết mấy ngày nghỉ Tết, cô bé đi về quê để tiếp tục việc học, hai người vẫn liên lạc qua lại bằng những cuộc điện thoại ngắn ngủi và vội vàng giữa những ngày dài công tác. Năm đó là năm 2012, tín hiệu điện thoại ở trên núi vẫn còn kém, trong thời gian làm nhiệm vụ lại không được phép sử dụng sử dụng điện thoại, anh sĩ quan trẻ phải chạy ra xã để gọi vài cuộc điện thoại, rồi lại vượt đường rừng quay về đơn vị. Khi đó chàng trai vẫn trong men say của tình cảm, tự chạy chiếc xe máy của Đồn tận 15 cây số đi đi về về. Kể cả những lúc rảnh, vào ngày phép, chàng trai còn thường xuống Huyện phụ việc bố mẹ cô gái để lấy lòng, tăng thêm 

sự thân thiết. Hè năm đó, sau khi hoàn thành kì thi đại học, chờ kết quả thi thì cô bé lại về Sơn La thăm bố mẹ, tiện thể đoàn tụ với người yêu. 

Xa nhau suốt mấy tháng trời đằng đẳng, chỉ liên lạc qua điện thoại, khi gặp lại nhau, “đôi chim câu” vô cùng vui mừng ríu rít. Ngoài thời gian thực hiện nhiệm vụ ở đồn, anh sĩ quan này đều dành thời gian bên cạnh cô gái, 

các đồng nghiệp ai nấy đều biết hạ cô gái, 

mấy khi thấy anh chàng có mặt ở cơ quan. Thế rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, cô gái biết tin có thai cùng lúc nhận được giấy báo đậu trường Đại học Sư phạm Quy Nhơn, Bình Định. Đây là một việc ngoài ý muốn, là kết quả của những hành động thiếu suy nghĩ trong men lửa tình yêu vội vàng. Họ quyết định nói với bố mẹ cô gái rồi cũng báo tin cho gia đình của đằng trai. 

Sau khi bàn bạc tới lui, cặp bố mẹ trẻ tuổi quyết định phương án phá bỏ đi đứa bé. Chàng trai hứa rằng, đợi cô bé học Đại học xong, khi anh ta có việc làm ổn định, anh ta sẽ trở về năn nỉ xin phép bố mẹ anh cho cưới vì tình yêu giữa hai người. Tin vào lời hứa của anh, cô gái nhỏ dại đành đồng ý tiến hành việc làm đau đớn ấy. Vì cái thai còn nhỏ, họ chọn cách tiêm thuốc cho nó tự bóc ra. Bố cô bé lấy cục máu này về và đem đi chôn tại cánh rừng đối diện đơn vị, như thế 

để nhắc chàng trai giữ lời hứa của mình. Thế nhưng hết 3 năm công tác, người sĩ quan ấy đã đi luôn không một lời từ biệt. Bố cô bé vô cùng thất vọng, nhưng vì thương con, thương đứa cháu ngoại chưa thành hình, thi thoảng ông vẫn đến đặt ít bánh, ít sữa và thắp nhang cho cháu mình. 

au khi 

Thực ra ban đầu, cặp bố mẹ trẻ đã định giữ lại thai nhi, để cô gái bảo lưu kết quả học tập một năm, sinh con xong đi học tiếp. Khi ấy, biện pháp trước mắt là hai người sẽ làm đăng ký kết hôn, học xong sẽ tổ chức đám cưới. Tuy nhiên, sau khi chàng trai vệ xin phép ý kiến gia đình thì bố mẹ anh nhất quyết không đồng ý. Lí do cũng bởi anh ta chỉ phải tăng cường công tác Sơn La trong khoảng 3 năm, hết 3 năm anh sẽ về công tác tại Lào Cai, gần nhà, gần gia đình. Anh ta lại là con trai duy nhất trong nhà, ở quê, bố mẹ cũng đã nhắm cho anh ta một mối tốt, không muốn lấy con dâu ở nơi xa xôi. Vì thế nên dù có đấu tranh thế nào, anh cũng không chắc chắn được tương lai với người yêu. Anh ta đã nhu nhược, bội bạc mà lựa chọn việc từ bỏ mối tình chớm nở của mình. Những tâm sự đó anh ta chỉ nói lại với đúng một đồng đội thân thiết của mình ở đồn Biên phòng rồi rời đi, sống cuộc sống mới. Nhắc về cô gái ấy, hiện giờ cô đã học xong Đại học và đang làm giáo viên tại quê nhà. Chưa một lần cô quay lại nơi đây, như cũng muốn quân đi sai lầm của 

nơi đây, như cũng muốn quên đi sai lầm của 

mình. 

Nghe rõ được nguồn cơn câu chuyện, anh Cảnh cũng như những người đồng nghiệp khác dường như có niềm tin hơn vào những hiện tượng tâm linh đang bao trùm khắp vùng núi này. Có lẽ con ma đầu đen mà A Xáo từng nhìn thấy chính là oán khí vất vưởng của thai nhi xấu số bị bỏ rơi kia. Hơn một thế nữa, trong vòng chưa tới một năm, hai kiểm lâm viên trẻ tuổi của trạm đều có những biểu hiện kì lạ, trông thấy những thứ 

quái đản, cũng khiến 

khác trở nên bất an. 

10 lòng những người 

cho lòng những người Dần dà, tâm lí của mỗi người đều có những nỗi sợ mơ hồ không rõ ràng về những điều bí ẩn nằm sâu trong khu rừng rậm rạp, tối đen hun hút kia. Cả anh Cảnh cũng bị nhấn chìm vào nỗi bất an ấy, mỗi lần đi tuần tra rừng buổi đêm, anh đều cảm thấy rờn rợn. Nỗi sợ hãi ấy ngày một đè nặng lên những kiêm lâm viên của trạm sau khi cái chết thứ hai xảy ra. 

Cái chết thứ hai này diễn ra chỉ sau khi A Xáo quay trở lại công tác hơn một tháng. Người mất lần này là một đồng nghiệp thân thiết cùng phòng với anh Cảnh. Chính vì thế, khi kế tới đây, anh có chút ngập ngừng. Anh Cảnh nhấp thêm một ngụm trà đá nữa, ánh mắt nhìn ra xa xăm, nơi ánh hoàng hôn đang ngày một lụi tàn. Tôi nãy giờ cũng như bị 

Cảnh răng cũng chỉ còn vài năm nữa là chú về hưu, cũng muốn dành thời gian êm đềm bên gia đình. 

Quê chú ở tận Bắc Giang. Chú lên đây công tác từ những năm 90, tới lúc đó đã ngót nghét hơn hai chục năm. Dáng người chú thấp nhưng rắn chắc, ngũ quan không cân đối, cụ thể là đôi mắt một bên to một bên nhỏ hơn chút, nhìn vào là thấy rõ. Thế nhưng tính cách của chú rất hòa đồng, thân thiện lại cởi mở với đàn em nên chẳng ai còn để ý tới ngoại hình của chú nữa. Trong công việc, chú đặc biệt kỹ tính, việc gì cũng phải làm bài bản theo quy trình, cân thận, đàng hoàng. Chú rất xông xáo, nhiệt tình trong các nhiệm vụ, không ngần ngại bất kì điều gì nhưng phải được thực hiện theo ý của chú. Chú cứ như một cây gạo lớn đứng vững chãi, cắm rễ sâu vào vùng đất này nhưng đã ở bên kia sườn dốc của cuộc đời. Do tính cách cầu toàn, cần thận như vậy nên chuyện tình duyên của chú Dậu cũng khá lận đận, chú cứ bám việc ở căn cứ, ít khi về nhà, mãi hơn 40 tuổi chú vẫn chưa lập gia đình. Chú từng nói rằng, chú coi vùng núi Lường huyện Quỳnh Nhai này như ngôi nhà thứ hai của mình. Chú rành từng đường mòn trên núi, từng vị trí của các trạm chôt trực, từng thân cây, ngọn cỏ, biết được chúng có năm tuổi bao nhiêu, được vun trồng khi nào, có câu 

cuộn vào trong câu chuyện của anh, tờ giây ghi chép trên tay gần như đã kín chữ. Những gì anh chia sẻ nãy giờ vô cùng gần gũi, đời thường, như hàng trăm câu chuyện trong xã hội, là nhân sinh đang chảy trôi xung quanh mỗi con người. Thế nhưng trong mỗi câu chuyện lại pha trộn chút gì đó huyền hoặc, tiếc nuối, đau buồn, nặng nề. Tôi mới nghe tới đây đã cảm thấy như vậy thì không biết suốt từng ấy năm nơi vùng đất hẻo lánh xa xôi đó, anh Cảnh còn cảm thấy ngột ngạt tới mức độ nào. 

Người mất năm ấy là chú Dậu, một cán bộ kiểm lâm lâu năm của Trạm kiểm lâm số 1 Quỳnh Nhai. Trong suốt những năm tháng công tác ở đây, anh Cảnh là người có nhiều kỷ niệm với chú nhất. Anh Cảnh được phân vào ở cùng phòng với chú Dậu và một số anh em khác từ ngày đầu tiên về đây và cũng được chú Dậu chỉ dạy cho nhiều điều. Đến bây giờ nhắc lại về chú, anh vẫn còn bồi hồi và thương cho hoàn cảnh của chú. Chú Dậu là một trong số những kiểm lâm viên đặc nhiệm. Chú từng cùng chú Khiêm chính chiến nhiều năm, nắm được nhiều đường dây buôn lậu nghiêm trọng, trực tiếp lùng bắt tội phạm. Mấy năm trở lại đây, khi có lớp trẻ hơn lên thay thế, chú lui về làm Đội phó, đứng phía sau chỉ đạo các đường hướng, cách triển khai nhiệm vụ cho đàn em. Chú đã 

chuyện gì... Chú còn biết rõ cả các vị trí mà người dân, người leo núi dễ đi lạc, gặp nạn để có thể hỗ trợ kịp thời. Phải là một kiểm lâm viên yêu nghề lắm mới có thể tâm huyết tới mức như vậy. 

tâm Chú cũng ít tâm sự chuyện gia đình nên mọi người không ai biết quá rõ về gia cảnh của chú, chú cũng hiếm khi về quê. Mỗi nhân viên kiểm lâm ở trạm đều có số ngày nghỉ phép năm theo quy định và thâm niên công tác, ai nấy đều tranh thủ gộp ngày để về thăm nhà, xử lí việc riêng nhưng mỗi chú Dậu chẳng mấy khi dùng hết đống ngày phép ây. Chú toàn xin ở lại trạm để làm việc, trực và tuần tra thay cho các anh em. Nhiều năm tiếp diễn tình trạng ấy như vậy tới mức, mấy năm trước, chú Hạt phó trên huyện người cũng có mối giao tình thân thiết với chú Dậu và cả chú Khiêm Trạm trưởng đã phải động viên rồi thúc ép, bắt chú phải về thăm nhà. Chú Dậu ban đầu kiên quyết không chịu rồi bảo lười không muốn về, vì nhà cũng chẳng còn mấy ai, thế là chú Khiêm đành phải mua vé rồi chở chú ra tận bến xe, duyệt nghi phép một tháng. Đúng năm đó, chú cưới được vợ ở quê. Chắc do gia đình thấy chú lớn tuổi rồi nên mai mối cho chú một người phụ nữ quá lứa lỡ th cũng đã trên ba mươi ở xã bên cạnh. Hai người gặp nhau có hai lần đã tổ chức một 

u chẳng mấy khi dùng hết đống ngày 

đám cưới giản dị rồi dọn về ở với nhau trong vòng một tháng nghỉ phép đó. 

Từ khi lập gia đình, chú cũng chịu khó về thăm nhà hơn chút. Thế nhưng có lẽ do kết hôn lúc cả hai vợ chồng đều đã lớn tuổi nên hai người khó có con. Vợ chồng chú đi tìm con mất nhiều năm trời, cũng chạy vạy khắp nơi, khám chữa bệnh đủ chỗ cũng chưa có tin vui. Mãi đến hai, ba năm sau, Huyện có thành lập quỹ hỗ trợ những gia đình hiếm muộn, nể tình chú Dậu đã gắn bó với cơ quan rất lâu, chú Khiêm mới làm hồ sơ xét duyện để chú Dậu năm trong diện được giúp đỡ. Thế là hai vợ chồng chú Dậu di chuyển vào tận bệnh viện Từ Dũ ở cả mấy tháng trời để làm thụ tinh nhân tạo. Cuối cùng vợ chú mới có được một mụn con, sinh ra được một cậu nhóc kháu khỉnh. Lúc nhóc vào lớp một là chú Dậu đã đến tuổi về hưu, cha già con cọc. Vất vả lận đận đến vậy nên khi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột với chú, ai nây đều thấy đau lòng. 

(còn tiếp)

Advertisement
';
Advertisement