Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 10: KHUẤT PHỤC TRƯỚC VẺ ĐẸP CỦA ANH

Ôn Khinh Khinh vẫn chẳng bận tâm, mỉm cười nói: "Cảm ơn lời khen của sếp Lưu. Trước kia tôi hay lo A Vũ ghen nên mới cố gắng giữ vẻ giản dị, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, tôi cũng phải chăm chút chứ. Không thì lại có người nghĩ anh ấy đối xử tệ với tôi mất."

Một câu nói nhẹ như không, vừa hóa giải bầu không khí, lại vừa khẳng định quan hệ của hai người họ.

Ngoại trừ cô, mọi người xung quanh đều sững sờ.

"Thành Vũ, mình qua kia ngồi đi, khách gần đến đủ cả rồi." Ôn Khinh Khinh cúi người nói với anh rồi đẩy xe lăn hướng về bàn chính: “Sếp Lưu, chúng tôi xin phép đi trước."

Lệ Thành Vũ cứng đờ cả người, không đoán nổi Ôn Khinh Khinh đang bày trò gì, chỉ có thể ra hiệu bằng mắt trợ lý phải chú ý theo dõi.

"Ông nội, tụi cháu tới mừng thọ ông rồi ạ. Chúc ông sống lâu trăm tuổi, phúc như biển Đông!" Ôn Khinh Khinh đến trước bàn chính, lễ phép chúc thọ ông cụ đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

"Cảm ơn, cảm ơn, mau ngồi xuống đi nào."

"Khinh Khinh, Thành Vũ, hai đứa tới rồi à, hôm nay bận quá, chú không kịp tiếp đón, hai đứa cứ tự nhiên nhé."

"Chú và dì cứ bận việc đi ạ, bọn cháu tự lo được."

Ôn Khinh Khinh vẫn gọi hai ông bà nhà họ Lâm là "chú" và "dì", điều này khiến cô thầm thấy may mắn vì kiếp trước chưa từng gọi họ là "ba mẹ", nếu không giờ có mà tức chết!

"Ôn Khinh Khinh, rốt cuộc là em đang giở trò gì?" Đợi đến khi hai người ngồi xuống, xung quanh không còn ai, Lệ Thành Vũ mới lạnh giọng hỏi.

"Hửm? Em làm sao cơ? Anh có đói không? Có muốn ăn gì không?"

Thấy cô điềm nhiên như không, Lệ Thành Vũ vừa tức vừa bất lực, cảm giác như có gì đó không ổn nhưng lại chẳng thể nói rõ không ổn ở đâu.

Hơn nữa, ánh mắt mọi người cứ đổ dồn vào Ôn Khinh Khinh, càng khiến anh bực bội.

Đột nhiên anh bắt đầu hối hận vì đã mua chiếc sườn xám này cho cô.

Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán chào hỏi khách khứa xong cũng đến ngồi vào bàn. Khi mọi người đến đủ, phần chào hỏi mở màn kết thúc, bữa tiệc bắt đầu.

Bàn chính là bàn lớn, quy tụ không ít người nhà họ Lâm.

Dù đây là tiệc thọ của nhà họ Lâm nhưng nhân vật trung tâm lại trở thành Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh.

"Khinh Khinh, nhìn không ra cô đã là mẹ hai đứa nhỏ rồi đấy, cô chăm sóc bản thân tốt thật!" Có người nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

"Nếu cô sống thảnh thơi như cô ấy, không phải lo nghĩ gì thì đương nhiên sẽ trẻ lâu rồi. Nhưng tiền đề là phải có một ông chồng biết kiếm tiền cái đã." Giọng nói nghe cực kỳ châm chọc.

"Chị họ, chị ghen ăn tức ở hay sao mà nói vậy, Khinh Khinh đẹp tự nhiên mà." Lâm Hạ Nhi bênh vực cho Ôn Khinh Khinh.

"Hạ Nhi à, sau này em cưới chồng rồi cũng sẽ giữ được nhan sắc thôi. Anh Hứa nhà em cũng biết kiếm tiền mà, đến lúc đó em cứ yên tâm làm bà chủ nhà giàu là được."

Lâm Hạ Nhi cười lắc đầu: “Không được đâu, em phải cùng anh ấy cố gắng. Một mình anh ấy vất vả quá."

Ôn Khinh Khinh nhếch môi, trong lòng thừa biết ý cô ta là chê cô chỉ biết hết ăn lại nằm, không biết cảm thông cho Lệ Thành Vũ. Cô mau chóng gắp một miếng cá bỏ vào bát của anh.

"A Vũ, anh vất vả rồi. Vì em và các con mà phải cực nhọc kiếm tiền như vậy, từ nay em sẽ không lười biếng nữa."

Ai mà chịu nổi cử chỉ nũng nịu, ngọt ngào thế này?

Mấy người đàn ông trong bàn: Tụi tôi cũng muốn có vợ biết làm nũng, ngọt xớt thế này cơ mà!

Lệ Thành Vũ không nói gì, nhưng ăn luôn miếng cá cô gắp.

Ôn Khinh Khinh thầm thở phào.

"Túc Túc, Du Du, hai con muốn ăn gì nói với mẹ nhé, mẹ gắp cho."

Du Du lập tức lộ vẻ mặt như thấy ma, thầm nghĩ: Lạ quá! mẹ bị bắt cóc rồi đúng không, nếu có thì chớp mắt đi!

Thế mà có người không biết là vô tư hay cố ý mà lại hỏi thẳng Ôn Khinh Khinh: "Khinh Khinh, cô với anh Lệ hết giận nhau rồi sao? Trước kia thấy cô dữ với anh ấy lắm mà!"

Nói xong, người đó còn nhìn cô với vẻ hóng chuyện.

Ôn Khinh Khinh lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hả? Trước kia tôi dữ với anh ấy lắm hả?"

Cả bàn người gần như đồng loạt gật đầu.

"Làm gì có, chỉ riêng cái mặt này của anh ấy, em cũng chẳng nỡ dữ với anh ấy nữa là. Nhìn mặt anh ấy thôi là hết giận rồi, đẹp trai vậy làm sao nỡ giận?"

"...” Ôn Khinh Khinh, cô thay đổi thật rồi!

"Đàn ông mà, đẹp trai để làm gì? Quan trọng là có bản lĩnh!" Một người đàn ông trung niên bụng phệ lên tiếng.

"Nhưng vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh không tốt sao ạ?" Ôn Khinh Khinh nhìn Lệ Thành Vũ bằng ánh mắt sùng bái: “Không lẽ có ai nghi ngờ A Vũ nhà cháu không có bản lĩnh à?"

Không ai tiếp lời nữa.

Ai cũng thấy rõ năng lực của Lệ Thành Vũ. Trước khi hai chân bị thương, anh đã là nhân tài kiệt xuất, sau khi bị thương, anh vẫn có thể xoay chuyển cục diện, cứu nhà họ Lệ khỏi tình thế đường cùng bí lối, lại còn nhanh chóng phát triển lớn mạnh đến mức khiến ai cũng e dè trước năng lực của anh, chỉ dám lợi dụng Ôn Khinh Khinh để đâm sau lưng anh.

Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kỳ lạ. Sao hôm nay Ôn Khinh Khinh lại hóa thân thành "bà vợ thích bảo vệ chồng" vậy? Câu nào câu nấy đều khen Lệ Thành Vũ cả.

[Lát nữa chị có chuyện muốn nói với em.] Lâm Hạ Nhi gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Khinh.

[Vâng.] Ôn Khinh Khinh trả lời.

Đến khi bữa ăn gần tàn, mọi người bắt đầu tản ra, người thì đi mời rượu, người thì tranh thủ làm quen tìm cơ hội hợp tác, bọn trẻ con thì tụm lại chơi với nhau.

Người đến bắt chuyện với Lệ Thành Vũ không ít, dạo gần đây anh chính là miếng bánh ngọt ai cũng muốn hợp tác cùng.

Bình thường muốn gặp Lệ Thành Vũ còn khó hơn lên trời, bây giờ hiếm khi có dịp gặp mặt, ai nấy đều không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Ôn Khinh Khinh bèn tranh thủ thời điểm này để đi tìm Lâm Hạ Nhi.

Vừa thấy cô, Lâm Hạ Nhi đã có vẻ gấp gáp hỏi: "Khinh Khinh, em… Yêu Lệ Thành Vũ rồi à?"

"Hả? Chị đang nói gì vậy?" Cô ngơ ngác khó hiểu.

"Hôm nay em cứ bênh Lệ Thành Vũ mãi, còn tỏ ra quan hệ thân thiết với anh ta, là sao? Bị anh ta mê hoặc rồi à?" Từ lúc nãy Lâm Hạ Nhi đã bực mình, giờ thì trút hết lên người Ôn Khinh Khinh như súng liên thanh.

"Chị ơi, chị hung dữ quá rồi đó." Ôn Khinh Khinh tỏ vẻ ấm ức.

Lâm Hạ Nhi ngẩn người, cũng nhận ra bản thân hơi nóng nảy nên vội vàng dịu giọng: "Chị lo cho em mà. Chị sợ em bị anh ta mê hoặc, đến lúc đó thì…"

"Chị à, chẳng phải em đang muốn lấy được lòng tin của anh ta sao? Nếu không thì rất khó để trộm được bản kế hoạch, chị nói đúng không?"

"Thật chứ?"

"Em từng lừa chị bao giờ chưa nào?" Cô nói câu này với vẻ mặt còn tủi thân hơn nữa.

Lâm Hạ Nhi nghĩ ngợi một lát, cảm thấy cũng đúng, quả thật Ôn Khinh Khinh chưa từng nói dối cô ta.

Chỉ là… Sao hôm nay cô ta cảm thấy Ôn Khinh Khinh có hơi “trà xanh” thế nhỉ?

"Xin lỗi nhé, chị xin lỗi em." Lâm Hạ Nhi đưa một ly nước cho Ôn Khinh Khinh: “Chị biết bây giờ em không uống được rượu, uống chút nước trái cây đi."

Ôn Khinh Khinh đưa tay nhận lấy, nhưng bất ngờ tay trượt một cái, ly nước rơi xuống đất.

"Á! Xin lỗi xin lỗi, em lỡ tay làm rơi mất rồi."

"Không sao không sao, để chị gọi người đến dọn. Em đừng động vào, để chị lấy ly khác cho em, chờ chị một chút."

 

Advertisement
';
Advertisement