Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 9: VÔ TÌNH TRÊU CHỌC ANH

Bảy ngày sau là ngày mừng thọ của ông cụ nhà họ Lâm.

Mới sáng sớm tinh mơ, Lâm Hạ Nhi đã gọi điện cho Ôn Khinh Khinh.

“Khinh Khinh, Lệ Thành Vũ sẽ đi cùng em chứ?”

“Vâng, cả nhà em sẽ cùng đi.”

“Tốt quá, nhớ ăn mặc thật xinh nhé.”

“Em biết rồi, chị, lát nữa gặp.”

Cúp điện thoại xong, Ôn Khinh Khinh thay ngay bộ sườn xám đã chọn từ trước. Bộ sườn xám này là hàng cao cấp do chính Lệ Thành Vũ đặt mua riêng cho cô, nhưng cô vẫn chưa từng mặc.

Sườn xám màu lam nhạt, tà váy thêu một đóa hồng xanh, từ đóa hoa ấy lan tỏa dần màu xanh ra xung quanh tạo hiệu ứng chuyển sắc.

Như thể đóa hồng xanh này đang nở rộ giữa hồ nước, sóng gợn dập dềnh, từng vòng từng vòng mang theo màu xanh lan tỏa, tạo thành vô số đoá hồng xanh nhỏ li ti.

Tựa như một bức tranh, mà Ôn Khinh Khinh chính là mỹ nhân bước ra từ tranh, một nét đẹp thanh nhã xen lẫn yêu kiều.

Khi cô đứng trước mặt Lệ Thành Vũ, anh không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn, dù anh đã gặp cô suốt năm năm.

“Wow, mẹ ơi, mẹ xinh quá đi mất!” Túc Túc reo lên, chạy tới bên cạnh Ôn Khinh Khinh, chạy một vòng rồi hô to: “Ba ơi, chụp cho con với mẹ một tấm hình với ạ!” Nói xong, cô bé đã tạo dáng sẵn sàng!

Ban đầu Du Du cũng thấy đẹp, nhưng khi thấy hành động của Túc Túc thì cậu bé lại nhíu mày không vui ngay, có điều cậu bé không phàn nàn gì.

Lệ Thành Vũ lấy điện thoại chụp cho Túc Túc và Ôn Khinh Khinh một tấm hình.

Ôn Khinh Khinh bước tới gần, đặt tay lên vai anh một cách tự nhiên, dịu dàng nói: “A Vũ, gửi tấm hình cho em nhé, cảm ơn.”

Nói xong, cô nhấc tay lên ngay, nhưng khi lướt ngang qua người anh, đầu ngón tay lướt rất nhẹ qua sau gáy anh, mang đến sự tê dại thoáng qua.

Lệ Thành Vũ nghiêng đầu nhìn, lại thấy Ôn Khinh Khinh dường như không hề hay biết gì. Lúc này cô đã lấy túi xách lên, cười nói với mọi người: “Đi thôi, mình xuất phát!”

Trên đường đi, ánh mắt của Lệ Thành Vũ thỉnh thoảng lại hướng về cô. Ôn Khinh Khinh ngồi yên trên ghế, không nói gì nhiều, trừ khi Túc Túc trò chuyện với cô, cô mới mỉm cười đáp lại.

Hôm nay cô khiến anh vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng.

Những lần trước đến nhà họ Lâm, Ôn Khinh Khinh chẳng bao giờ không chú trọng trong việc tút tát ngoại hình, ăn mặc tùy tiện, thậm chí không trang điểm. Vậy mà hôm nay cô lại mặc sườn xám cao cấp do chính anh mua, lại còn trang điểm rất tinh tế.

Là vì Hứa Nam Hán sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lệ Thành Vũ trầm hẳn xuống, không nhìn cô nữa.

Nhà họ Lâm bao trọn một khách sạn năm sao để mở tiệc mời khách nhân dịp mừng thọ của ông cụ, đủ để thấy họ vừa có tiền vừa có khí thế.

Khách đến chúc thọ hôm nay đều là tinh anh các ngành nghề.

Từ xa, Ôn Khinh Khinh đã thấy Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán đang đứng ở cửa đón khách.

Cô chậm rãi bước tới, luôn đi bên cạnh xe lăn của Lệ Thành Vũ, không nhanh không chậm.

Cả anh và trợ lý đều thoáng ngạc nhiên. Mọi khi đến nhà họ Lâm, Ôn Khinh Khinh đã sớm chạy tới bên Lâm Hạ Nhi, chẳng thèm đi cùng anh.

“Chị, bọn em đến rồi.” Cô mỉm cười đứng trước mặt Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán, nụ cười vừa thanh nhã vừa hoàn hảo, ánh mắt như vẽ lại từng nét trên khuôn mặt họ.

Cuộc chiến đã bắt đầu!

Lúc Lâm Hạ Nhi nhìn thấy Ôn Khinh Khinh, trên mặt cô ta thoáng vẻ ngạc nhiên, chẳng kịp che giấu.

Theo phản xạ, cô ta quay đầu nhìn Hứa Nam Hán, lại bắt gặp anh ta đang dán chặt mắt lên người Ôn Khinh Khinh. Trực giác của phụ nữ mách bảo cô ta rằng Hứa Nam Hán đã bị vẻ đẹp của cô làm cho rung động.

Lâm Hạ Nhi lập tức bước lên cười nói: “Khinh Khinh, hôm nay em xinh quá!”

“Thật không? Cũng nhờ chị dặn đi dặn lại em phải ăn mặc thật đẹp, em nghĩ nếu qua loa quá chắc chị sẽ giận, thấy chị hài lòng vậy là em yên tâm rồi.”

“…” Em không cần nghe lời đến vậy đâu!

“Anh Lệ.” Hứa Nam Hán chào hỏi Lệ Thành Vũ.

Lệ Thành Vũ khẽ gật đầu, nét mặt lạnh nhạt.

Lâm Hạ Nhi cúi người nhìn hai đứa trẻ: “Túc Túc, Du Du cũng đến rồi à, hôm nay hai đứa cứ như công chúa và hoàng tử ấy, dễ thương quá! Nào, để dì ôm một cái.”

Cô ta vừa đưa tay ra, hai đứa trẻ đã lùi lại hai bước, không để cô ta chạm vào.

Xung quanh có không ít người đang nhìn, cảnh tượng có phần ngượng ngùng.

“Túc Túc với Du Du vẫn nhút nhát thế à?” Lâm Hạ Nhi quay sang nói với Ôn Khinh Khinh.

Câu này rất dễ khiến người khác nghĩ hai đứa trẻ nhỏ nhen, không biết phép tắc, thiếu lễ phép.

“Hai bé không nhút nhát đâu, chắc là hôm nay không thích mùi nước hoa của chị thì phải.”

Lệ Thành Vũ và Du Du đều ngạc nhiên. Mọi khi gặp phải tình huống như vậy, Ôn Khinh Khinh luôn khó chịu nhìn hai đứa rồi lạnh lùng buông một câu: Đừng để ý tới tụi nó.

Du Du phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay che miệng hắt hơi một cái.

“Xin lỗi dì, cháu không thích mùi này lắm… Hắt xì!” Cậu bé lại hắt hơi thêm cái nữa.

Lâm Hạ Nhi lập tức sa sầm mặt. Những ánh mắt xung quanh cô ta cũng bắt đầu thay đổi, như đang trách cô ta xịt nước hoa quá nồng, mà trong những dịp có nhiều trẻ con như hôm nay thì điều đó quả thực không ổn.

“Chị, bọn em vào trước nhé, lát gặp lại.”

Cả nhà bốn người và trợ lý cùng nhau tiến vào bên trong.

Bên trong đã có không ít khách, sự xuất hiện của họ lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Dù ngồi xe lăn, Lệ Thành Vũ vẫn khí chất ngút trời, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú như tạc tượng khiến người ta vừa cảm thán vừa thương xót.

Còn Ôn Khinh Khinh hôm nay phải nói là quá lộng lẫy, khiến ai cũng phải trầm trồ, từng hành động và cử chỉ đều khiến người ta không thể rời mắt.

Đường xẻ tà của chiếc sườn xám dừng ngay phía trên đầu gối một chút, đôi chân dài ẩn hiện mỗi khi di chuyển, kết hợp với đôi giày cao gót như giẫm lên tim người ta, khiến ánh mắt mọi người như bị hút chặt, chẳng ai nỡ rời mắt.

Có người bước đến chào hỏi Lệ Thành Vũ.

"Sếp Lệ, cô Lệ, lâu rồi không gặp."

"Sếp Lưu, hân hạnh." Lệ Thành Vũ đáp lại, Ôn Khinh Khinh đứng bên cạnh, nở nụ cười nhã nhặn.

"Sếp Lệ và cô Lệ đúng là trời sinh một cặp, khiến người khác phải ngưỡng mộ." Người đó cười nói, sau đó bỗng đổi giọng: “Chẳng qua… Xin lỗi nếu tôi mạo muội, mới đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, thấy cô Lệ hôm nay có vẻ khác trước nhiều quá."

Ôn Khinh Khinh biết người này. Anh ta là Lưu Khải Hàng, thường xuyên ngầm đối đầu với Lệ Thành Vũ, còn từng mỉa mai chuyện chân anh bị thương. Hơn nữa, anh ta cũng biết rõ chuyện Ôn Khinh Khinh và Lệ Thành Vũ không hòa thuận.

"Sếp Lưu thấy tôi khác chỗ nào mà đến mức tưởng tôi không còn là cô Lệ nữa rồi?" Ôn Khinh Khinh nhẹ nhàng đặt tay lên thành sau của xe lăn, thân thể hơi nghiêng về phía anh, tư thế ấy hoàn toàn không giống như hai người đang bất hòa.

"Chủ yếu là hôm nay cô Lệ lộng lẫy quá, thu hút quá ấy mà."

Mặt mày Lệ Thành Vũ lạnh tanh, lia ánh mắt sắc như dao về phía Lưu Khải Hàng.

 

Advertisement
';
Advertisement