Không lâu sau, Lâm Hạ Nhi mang một ly nước mới đến.
“Khinh Khinh, lần này cầm chắc vào nhé.”
“Có lẽ là gần đây em bị thương nhiều quá nên tay hơi yếu, lần này em sẽ cầm chắc.”
“Được rồi, cạn ly, chị sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Lời nói của Lâm Hạ Nhi khiến cho Ôn Khinh Khinh cảm thấy lạnh sống lưng, tóc gáy cũng dựng đứng lên.
Kiếp trước, sau khi cô uống ly nước này xong thì đầu óc mơ màng giống như đã say, cơ thể mềm nhũn không cử động được.
Lâm Hạ Nhi đã lợi dụng lúc đó mà cho Hứa Nam Hán chăm sóc cô, rồi dẫn Lệ Thành Vũ đến để thấy cảnh cô tựa vào vai Hứa Nam Hán, khiến cho quan hệ giữa cô và Lệ Thành Vũ càng thêm tệ hơn.
Cô cúi đầu uống nước, che đi sát khí trong mắt.
“Chị đi tiếp khách trước, em có chuyện gì thì cứ tìm chị, không tìm thấy chị thì tìm anh Nam Hán nhé.” Câu nói giống y như kiếp trước.
“Vâng, chị cứ đi đi.”
Sau khi Lâm Hạ Nhi rời đi, Ôn Khinh Khinh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc đã chuẩn bị trước bỏ vào miệng, một cảm giác mát lạnh lập tức truyền khắp cơ thể cô. Gần đầy, cô đã nghiên cứu lại những sách thuốc và ghi chép kia, đặc biệt điều chế ra viên thuốc này để ứng phó với ly nước.
Bây giờ cô phải đi tìm hai đứa nhỏ.
Du Du và Túc Túc đang chơi trong buổi tiệc, có khá nhiều trẻ con nên rất sôi nổi.
Hai đứa trẻ có ngoại hình xinh xắn, lại thông minh lanh lợi, rất nhiều bạn nhỏ thích chơi với hai đứa.
“Thằng què nhỏ, chúng mày chơi gì thế?”
“Đang nói chuyện với mày đấy thằng què nhỏ.”
Một đứa trẻ chọc chọc vào cánh tay của Du Du: “Du Du, cậu ta đang nói chuyện với cậu đấy.”
Lúc này Du Du mới quay đầu lại, chỉ thấy có một cậu nhóc cao khoảng 1 mét 2 đang cười nhìn cậu bé, nhưng nụ cười có vẻ không tốt lành.
“Thằng què nhỏ, tai mày cũng bị điếc à?” Giọng điệu vô cùng khiêu khích.
“Tai tôi không điếc, nhưng chắc mắt cậu bị mù.” Du Du lạnh lùng đáp lại.
Cậu nhóc kia bật cười, chỉ vào Du Du và nói: “Ba mày là tên què lớn, chẳng lẽ mày không phải thằng què nhỏ sao? Ha ha, cả nhà đều què, thật buồn cười!”
“Cậu không được nói ba tôi như vậy, nếu không tôi không khách sáo đâu!” Du Du trừng mắt nhìn cậu ta, rõ ràng đã rất tức giận, Túc Túc ở bên cạnh cũng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra, lớn tiếng nói: “Cậu phải xin lỗi chúng tôi!”
“Tao nói sai chỗ nào? Không phải ba tụi mày là người què sao? Con của người què thì cũng là đồ què nhỏ, không đúng à?” Vẻ mặt cậu ta vô cùng kiêu căng, không hề sợ lời cảnh cáo của Du Du và Túc Túc mà ngược lại còn thách thức: “Chúng mày không khách sáo như thế nào? Đánh nhau sao?”
Du Du đứng trước mặt cậu nhóc đó, thấp hơn cậu ta một cái đầu, hơn nữa cậu bé chỉ mới bốn tuổi, sao có thể địch lại cậu nhóc mười tuổi.
Thế nhưng!
Du Du bất ngờ cầm một đĩa gia vị từ trên bàn bên cạnh lên, lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã tạt hết về phía cậu nhóc đó.
Cậu nhóc đó hoàn toàn không có chuẩn bị, gia vị cay nồng bay thẳng vào mắt làm cậu ta hét lên.
Nhưng chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, lúc cậu ta nhắm mắt lại liên tục dụi thì Túc Túc cũng lao đến mạnh mẽ xô cậu ta ngã xuống đất, hơn nữa còn trèo lên người cậu ta đấm một phát.
“Tôi đã nói sẽ không khách sáo với cậu!”
Cảnh tượng này khiến cho mọi người vây xem đều sững sờ, sự việc diễn ra quá nhanh làm người lớn cũng không phản ứng kịp, khi sực nhớ ra phải ngăn cản thì Du Du đã đứng lên từ trên người cậu nhóc đó, dắt Túc Túc chuẩn bị rời đi.
“Con trai, con sao rồi? Trời ơi, mau gọi xe cấp cứu!” Một người phụ nữ xinh đẹp chạy đến ngồi quỳ xuống đỡ cậu nhóc nằm dưới đất dậy, vội lau đi gia vị trong mắt cậu ta với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ai dám bắt nạt con trai tôi?”
“Ngăn chúng nó lại, không được cho bọn chúng đi!” Cô ta tức giận hô lên.
Rất nhanh, có vài người lớn chặn lại đường đi của Du Du và Túc Túc, không cho hai đứa rời đi.
Người phụ nữ xinh đẹp rửa mắt cho con trai, cuối cùng cậu nhóc đó cũng có thể mở mắt nhưng vẫn còn đau.
“Mẹ, nó đánh con, nó đánh con!” Cậu ta chỉ vào Du Du lớn tiếng tố cáo, đôi mắt ửng đỏ toàn là nước mắt.
Người phụ nữ xinh đẹp thấy con trai mình bị bắt nạt thành ra như vậy thì vô cùng tức giận, cô ta tiến lên chỉ thẳng vào mũi Du Du mắng to: “Con chó hoang ở đâu tới mà lại dám bắt nạt con trai tao?”
Du Du lạnh lùng nhìn cô ta, cậu bé không hề lùi bước, bảo vệ Túc Túc ở sau lưng.
“Còn dám trừng tao? Xem tao dạy dỗ mày thế nào!” Người phụ nữ xinh đẹp giơ tay phải lên định đánh Du Du.
Lúc Du Du đang định phản kháng thì có một bàn tay bất ngờ xuất hiện bắt được cổ tay của người phụ nữ xinh đẹp: “Cô làm gì đó!”
Ôn Khinh Khinh kịp thời xuất hiện đứng chắn trước mặt bọn nhỏ.
“Cô là ai?” Người phụ nữ xinh đẹp tức giận hỏi.
“Tôi là mẹ của bọn trẻ.” Ôn Khinh Khinh đẩy cô ta ra, cô ta bị đẩy lùi về sau vài bước, vì mang giày cao gót nên suýt nữa không đứng vững, may mà sau lưng có người đỡ cô ta.
“Hóa ra cô chính là mẹ của lũ chó hoang này, khó trách, cũng khó trách.” Người phụ nữ kiêu ngạo, trong miệng lại thốt ra lời nói thô tục cực kỳ khó nghe.
Hôm nay người ở đây đều là những người có thân phận, cho dù chuyện như thế nào thì trong trường hợp như vậy vẫn phải chú ý đến phép lịch sự tối thiểu, nhưng người phụ nữ xinh đẹp này cứ mở miệng là chửi chó hoang khiến người khác rất khó chịu.
“Lũ chó hoang?” Ôn Khinh Khinh lặp lại cách gọi này, cô quay đầu nhìn Du Du và Túc Túc, vẻ mặt hai đứa bé đều đang rất tức giận.
Du Du nhìn thẳng vào mắt Ôn Khinh Khinh, cô phát hiện ra mình lại không thể hiểu được ánh mắt của đứa trẻ bốn tuổi này, nhưng mà cũng không sao, cô giơ tay sờ đầu cậu bé và nở một nụ cười an ủi giống như nói: Đừng sợ, có mẹ ở đây.
“Cô này, nếu như cô dùng động vật để miêu tả tính cách của trẻ con, vậy tôi nghĩ chó hoang kiên cường, dũng cảm cũng khá giống với hai đứa nhỏ.” Ôn Khinh Khinh mỉm cười nói, ngay sau đó đột nhiên chuyển giọng: “Vậy còn con của cô thì nên dùng loài động vật gì để miêu tả đây?”
Cô ngừng lại một chút rồi tỏ vẻ sực hiểu ra: “Ồ, tôi hơi ẩu rồi, dùng động vật không phù hợp, nên dùng gia cầm mới đúng, tôi thấy con trai cô giống như một con gà bệnh, vừa xấu xí lại vừa yếu ớt.”
Phụt!
Trong đám đông vây xem có người bật cười.
Không nói thì thôi, nói rồi thì càng nhìn càng cảm thấy giống gà bệnh, hơn nữa còn là một con gà mắc bệnh béo phì.
“Cô nói bậy bạ gì đó! Xem tôi có rạch nát miệng cô không hả!” Người phụ nữ xinh đẹp xông tới định nắm tóc Ôn Khinh Khinh.
Ôn Khinh Khinh cũng không né tránh mà cứ để cô ta nắm tóc.
Du Du và Túc Túc đứng ở phía sau đều ngơ ngác, nhưng sau khi phản ứng lại thì Túc Túc đã lao đến ôm chân người phụ nữ xinh đẹp kia, sắp chuẩn bị cắn xuống.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, không ai nhận ra lúc này trong tay Ôn Khinh Khinh đang cầm một chiếc giày cao gót, đập thẳng về phía mặt của người phụ nữ xinh đẹp.
Gót nhọn đập lên mặt làm người phụ nữ xinh đẹp té ngã xuống đất!