“Túc Túc!” Ôn Khinh Khinh nhanh tay đỡ con gái suýt nữa thì bị người phụ nữ xinh đẹp kia kéo ngã xuống theo rồi ôm cô bé vào trong lòng.
Người phụ nữ xinh đẹp té ngã cực kỳ nhếch nhác, trên mặt sưng đỏ một vùng, còn có cả vết máu, nhìn thôi cũng thấy đâu.
Cô ta ôm mặt chật vật đứng lên hét về phía Ôn Khinh Khinh: “Cô dám đánh tôi? Cô chết chắc rồi!”
“Mọi người cũng thấy đó, là do cô ta ra tay trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi!”
Ôn Khinh Khinh lại mang giày cao gót vào, chỉnh trang lại tóc hơi rối và sườn xám, sau đó dắt tay hai đứa trẻ: “Chúng ta đi.”
Trong toàn bộ quá trình, Du Du đều ngơ ngác, đây là người mẹ mà cậu bé biết sao?
Vẻ mặt Túc Túc thì vô cùng ngưỡng mộ.
“Cô không được đi, cô đứng lại cho tôi!”
Dường như người phụ nữ xinh đẹp không muốn bỏ qua, vẫn kiêu căng muốn đuổi theo, nhưng cô ta bị những người bên cạnh cản lại.
“Bà Lý, thôi bỏ đi, cô định gây thù với nhà họ Lệ sao?”
“Cái, cái gì?”
“Cô không biết đó là vợ con của Lệ Thành Vũ à?”
Gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp biến sắc, ngạc nhiên nhìn về phía người đang khuyên mình: “Cô nói gì? Lệ, Lệ Thành Vũ?”
“Đúng vậy, đó chẳng phải là vợ con của Lệ Thành Vũ sao? Tôi tưởng là cô biết.”
Thoáng chốc hai chân cô ta như mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.
“Là, là Lệ Thành Vũ nào?” Cô ta còn muốn vùng vẫy.
“Còn là Lệ Thành Vũ nào nữa, chính là Lệ Thành Vũ của nhà họ Lệ, người bị thương vì tai nạn xe.”
“Hay là cô dẫn con đi bệnh viện kiểm tra trước đi? Hai người cũng bị thương không nhẹ.”
“Chuyện này không phải lỗi của chúng tôi đúng không? Là do con trai anh ta đánh người trước phải không? Mấy người phải làm chứng cho tôi.” Cô ta hốt hoảng lôi kéo người xung quanh.
Nhưng mọi người đều bước nhanh hơn, xem trò vui thì được nhưng không ai muốn dính vào.
Đắc tội ai chứ đừng đắc tội Lệ Thành Vũ, đây không phải muốn chết sao?
Người phụ nữ xinh đẹp hoảng loạn, không biết nên làm gì.
“Mẹ, mẹ không báo thù giúp con sao? Cứ để bọn họ đi như vậy à?” Cậu nhóc kia tỏ vẻ rất bực bội.
“Sao con lại đánh nhau với bọn chúng?”
“Ai bảo người khác đều chơi với bọn chúng, không ai chơi với con, con mới đi mắng nó, ba nó là đồ què!”
Người phụ nữ xinh đẹp lập tức bịt miệng cậu ta lại: “Suỵt, đừng nói nữa.”
“Vì sao? Một người què thì có gì…” Miệng của cậu nhóc lại bị bịt chặt hơn.
“Con im miệng cho mẹ!”
Lúc này, cô ta cố gắng bình tĩnh lại, không dám gọi điện thoại cho chồng, bởi vì cô ta biết gần đây chồng mình đang tìm mọi cách để tiếp cận Lệ Thành Vũ, bây giờ…
Nếu như Lệ Thành Vũ không quan tâm đến chuyện này…. Cô ta có thể không nói, biết đâu sẽ không ảnh hưởng đến chồng thì sao?
Ôn Khinh Khinh dắt hai đứa trẻ rời đi thì gặp được Lệ Thành Vũ đang chạy tới từ đối diện.
“Ba!” Túc Túc buông tay Ôn Khinh Khinh ra, cô bé chạy đến trước mặt Lệ Thành Vũ: “Ba, vừa rồi anh với mẹ đánh nhau, mẹ giỏi lắm.”
“Anh với mẹ đánh nhau?” Lệ Thành Vũ để ý thấy tóc Ôn Khinh Khinh có hơi rối, trên cánh tay còn có vài vết cào.
Lúc nhìn thấy vết đỏ đó thì ánh mắt của anh hơi híp lại một chút.
“Không phải, là đánh nhau với người khác.” Du Du giải thích rõ, sau đó buông tay Ôn Khinh Khinh ra.
Thoáng chốc, Ôn Khinh Khinh cảm thấy hơi mất mát, nhưng mà không sao, chắc chắn cô sẽ từ từ hàn gắn quan hệ với bọn trẻ.
“Vì sao?” Lệ Thành Vũ hỏi, giọng nói đã trở nên lạnh lùng hơn.
Túc Túc vừa định trả lời thì Ôn Khinh Khinh đã lên tiếng trước.
“Chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi, không ngờ lại có một phụ huynh can thiệp vào nên em mới trao đổi thảo luận với cô ta một chút.”
Cô không muốn để cho Lệ Thành Vũ nghe được người khác nói anh là người què như vậy. Hai đứa trẻ nhìn cô rồi cũng không nói nữa, bọn nhỏ cũng không thích nhắc lại biệt danh “người què” này.
“Giao bọn nhỏ cho anh trước, em đến nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút.” Cô quay người rời đi.
Lệ Thành Vũ nhìn bóng lưng cô như đang suy nghĩ gì đó, sau đó bảo trợ lý của mình đi tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Ba ơi, ba phải báo thù cho mẹ.” Túc Túc kéo ống tay áo của Lệ Thành Vũ: “Người xấu kéo tóc mẹ, tóc mẹ bị kéo đứt nhiều lắm, rất đau luôn.”
Du Du cũng lên tiếng.
“Chuyện này là do con, con sẽ đi báo thù.” Cậu bé không muốn nhận ơn của Ôn Khinh Khinh.
Lệ Thành Vũ giơ tay lên xoa đầu Du Du, con trai anh nên anh hiểu nhất, rõ ràng khao khát tình thương của mẹ nhưng lại cứng đầu đẩy cô ra xa.
Ôn Khinh Khinh đi đến nhà vệ sinh soi mình trong gương, cảm thấy vô cùng ngại ngùng, tóc tai rối tung thế này, vừa rồi cứ để tóc như vậy mà đối mặt với đám người hóng chuyện kia sao? Thậm chí còn xuất hiện trước mặt Lệ Thành Vũ.
Hầy, muốn chui đầu xuống đất quá!
Cô vội vàng chỉnh trang lại một chút. Sau khi sửa soạn xong cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đang nghĩ nên đi xem Lâm Hạ Nhi một chút thì đúng lúc Hứa Nam Hán cũng đang đi tìm cô ta.
Nhìn lại người này, rốt cuộc Ôn Khinh Khinh cũng có cảm giác như đã cách một đời, cô coi anh ta là anh trai nhà bên, nhưng anh ta lại muốn cô trở thành con cá trong ao.
Ha, thật nực cười!
“Khinh Khinh, em có thấy Hạ Nhi không? Anh tìm khắp nơi cũng không thấy cô ấy.” Hứa Nam Hán có vẻ sốt ruột: “Gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy.”
Lâm Hạ Nhi cố ý tắt âm là vì không muốn để cho Ôn Khinh Khinh có cớ tìm cô ta, không ngờ lại tự hại mình.
Nói thật, cô cũng không biết Lâm Hạ Nhi đang ở đâu, có lẽ là một nơi nào đó vắng người.
“Bên này cũng không có ai, chắc Hạ Nhi sẽ không ở đâu chứ?” Hứa Nam Hán hơi nghi ngờ nói.
“Không phải anh đã tìm hết những nơi có người rồi sao?”
Câu hỏi ngược lại này làm cho Hứa Nam Hán không thể nào cãi được.
“Em đi qua bên kia nhìn thử xem.” Ôn Khinh Khinh một mình đi qua một ngã rẽ. Không lâu sau cô che miệng chạy ra ngoài.
“Anh Nam Hán, chúng ta đi chỗ khác tìm đi, bên này không có người.” Cô vội vàng muốn rời đi, nhưng rõ ràng biểu cảm trên mặt có gì đó khác thường.
“Chuyện gì vậy? Bên kia có người?” Hứa Nam Hán vừa nói vừa định đi qua bên kia.
“Không có ai hết!” Ôn Khinh Khinh ngăn cản anh ta.
Điều này làm cho Hứa Nam Hán thấy rất kỳ lạ.
“Khinh Khinh, không có ai thì em căng thẳng như vậy làm gì?” Anh ta cảm thấy bất ổn.
“Em không căng thẳng, không căng thẳng, chúng ta đi chỗ khác tìm đi, thật sự nơi này không có ai.”
Cô càng nói như vậy thì càng làm Hứa Nam Hán nghi ngờ, anh ta đẩy Ôn Khinh Khinh ra, bước chân đi qua.
Cảnh tượng trước mắt…
Hứa Nam Hán đứng yên tại chỗ nhìn khung cảnh trước mặt lúc này.
Lâm Hạ Nhi đang ôm hôn một người đàn ông, cô ta nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ người đàn ông đó, cơ thể hơi ngửa lên, dường như vẻ mặt rất hưởng thụ.
Có vẻ như đang hôn đắm đuối, còn phát ra tiếng.
Ngay lúc này, đột nhiên Ôn Khinh Khinh hét lên một tiếng: “Chị! Chị ơi!”