Hai người lập tức choàng tỉnh, khi nhìn thấy hai người họ, đôi mắt Lâm Hạ Nhi vẫn còn chút mê man, đến khi nhìn rõ thì cả người cô ta run lên, ánh mắt trở nên tỉnh táo hơn chút lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Còn người đàn ông đứng cạnh cô ta thì lại rất bình thản, một tay còn ôm vai Lâm Hạ Nhi, trên mặt nở nụ cười, thậm chí còn liếm môi như vẫn chưa thỏa mãn.
Hứa Nam Hán lập tức nổi giận, lao lên đấm vào mặt người đàn ông, khiến Lâm Hạ Nhi hoảng sợ hét lên.
Ôn Khinh Khinh nhanh chóng kéo Lâm Hạ Nhi lại: “Chị, chúng ta đi trước đã.”
Lâm Hạ Nhi rõ ràng đã bị dọa sợ, không kịp suy nghĩ nhiều, thậm chí còn chưa kịp giải thích đã bị Ôn Khinh Khinh kéo đi.
Sau khi họ rời đi, Hứa Nam Hán càng thêm tức giận, hai người họ lao vào đánh nhau.
Nhưng người đàn ông cũng không phải dạng dễ bắt nạt, ban đầu là bị Hứa Nam Hán đánh, sau đó khi thật sự đánh nhau thì Hứa Nam Hán dường như lại không phải là đối thủ của anh ta.
“Hứa Nam Hán, chỉ cần Hạ Nhi chưa kết hôn với anh thì tôi vẫn còn cơ hội, Hạ Nhi chắc chắn thích tôi, nếu không thì cô ấy đã không hôn tôi, đúng không?”
Câu này lại lần nữa chọc giận Hứa Nam Hán, anh ta còn muốn đánh tiếp nhưng bị người đàn ông kia đẩy ra.
“Tôi không có thời gian ở đây đánh nhau với anh, sau này hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ giành lại Hạ Nhi.” Nói xong, anh ta rời đi.
Hứa Nam Hán tức giận đến nỗi đấm mạnh vào tường hai phát, trong đầu toàn là cảnh Lâm Hạ Nhi hôn người đàn ông khác và những lời nói của người đàn ông đó.
Còn Lâm Hạ Nhi bị Ôn Khinh Khinh kéo đi thì vẫn đang đầu óc trên mây.
“Chị, uống cốc nước trước đã.”
“Khinh Khinh, chị, chị,... Đây là, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại... Anh Nam Hán, chị phải tìm anh Nam Hán.” Cô ta nói năng lộn xộn.
“Hai người hãy bình tĩnh lại trước đã, đây chắc chắn là hiểu lầm, chỉ cần chị giải thích rõ ràng với anh Nam Hán là được.”
“Đúng, đúng, là hiểu lầm, hiểu lầm.” Đầu óc Lâm Hạ Nhi vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Ôn Khinh Khinh nhếch môi, hiểu lầm sao?
Nếu chỉ là dựa vào người khác thì còn có thể nói là không đứng vững vì cơ thể không khỏe, nhưng đã hôn rồi, vẻ mặt lại còn say đắm như thế, rõ ràng không phải bị ép buộc, vậy thì giải thích thế nào đây?
Người đàn ông đó vốn đã là người đang theo đuổi Lâm Hạ Nhi, Lâm Hạ Nhi lại có thói quen nuôi "lốp dự phòng", thích cảm giác được người khác theo đuổi tâng bốc, không ngờ hôm nay lại phát huy được tác dụng rồi.
“Chị phải đi tìm anh ấy!”
“Nếu bây giờ chị đi tìm anh ấy, anh ấy đang giận dữ chắc chắn sẽ không nghe lời giải thích của chị, đến lúc đó cãi nhau lên thì ai cũng biết mất.”
Câu này đã thành công làm Lâm Hạ Nhi từ bỏ ý định.
Với những chuyện hiểu lầm như vậy, Ôn Khinh Khinh biết rằng kéo dài càng lâu thì hiểu lầm càng sâu, chứng cứ cũng sẽ càng thêm khó tìm.
“Mọi người giúp tôi chăm sóc cô ấy với, hình như cô ấy uống nhiều quá rồi, tôi phải về trước đây.” Ôn Khinh Khinh gọi người nhà họ Lâm đến chăm sóc Lâm Hạ Nhi: “Chị ơi, em đi trước đây, chị về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá.”
Cô rời đi tìm Lệ Thành Vũ và các con, phát hiện họ đều đang ở cửa.
“Mọi người đang chờ em à?” Ôn Khinh Khinh tiến lên cười hỏi.
“Không phải!” Lệ Thành Vũ lạnh lùng đáp.
Kết quả là Túc Túc vạch trần ngay.
“Mẹ ơi, ba với chúng con đang đợi mẹ đó, đợi tới năm, sáu, bảy... Tám phút lận.” Vừa nói vừa giơ ngón tay nhỏ ra đếm, đến số tám thì mấy ngón tay bắt đầu không nghe lời nữa.
“Wow, cảm ơn Túc Túc, Du Du và A Vũ.”
Lệ Thành Vũ vô thức nở một nụ cười, nhưng ngay khi nhận ra mình đã cười, anh đã kìm khóe miệng lại ngay.
Sau khi lên xe, người lớn đều không nói lời nào, chỉ có hai đứa trẻ là nói chuyện líu ra líu ríu.
“Anh trai, hôm nay cái người bắt nạt chúng ta… Con gà bệnh béo đó tên là gì?” Túc Túc hỏi.
Ôn Khinh Khinh nhịn không được mà phì cười nhưng không xen vào.
“Anh không biết, lần sau anh đi tìm hiểu rồi sẽ nói cho em biết.”
Rồi Túc Túc lấy từ trong túi xách nhỏ của mình một cuốn sổ nhỏ và một chiếc bút rất đáng yêu, cô bé viết vào sổ chữ "béo"...
“Anh ơi, chữ "bệnh" trong "gà bệnh béo" viết thế nào?”
Sau khi suy nghĩ một lát, Du Du trả lời: “Anh cũng không biết, em dùng chữ b để thay thế đi.”
Cuối cùng trong sổ viết là: "Gà b béo, bắt nạt mình và anh trai".
Ôn Khinh Khinh biết đây là cuốn sổ tay thù vặt của Túc Túc, cô bé sẽ viết tên những người đã bắt nạt mình và Du Du trong đó, thi thoảng còn viết: "Anh trai hung dữ với với Túc Túc, phải phớt lờ anh trong ba mươi phút”.
Khi về đến nhà, mọi người đều phải đi tắm.
Túc Túc nói với Ôn Khinh Khinh: “Mẹ ơi, mẹ có thể tắm cho con không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Ôn Khinh Khinh bóp hai má của Túc Túc, thực sự yêu thích không buông tay.
“Du Du, con có muốn mẹ tắm cho không?”
Du Du ban đầu còn mang vẻ mặt hơi mất mát, vừa nghe Ôn Khinh Khinh nói xong thì lập tức vui vẻ trở lại, nhưng sau đó lại đỏ mặt: “Không cần, con là trai!” Cậu bé nói với giọng điệu hết sức đĩnh đạc, trông chẳng khác nào một ông cụ non.
Ôn Khinh Khinh nhìn Lệ Thành Vũ, ánh mắt hai người chạm nhau nhưng anh nhanh chóng quay đầu đi, vành tai hơi đỏ lên nhưng mặt vẫn lạnh lùng.
Cô không nói gì nữa, bế Túc Túc đi vào phòng tắm.
Nhưng Du Du đi đến cạnh xe lăn của Lệ Thành Vũ, tay nhỏ có chút căng thẳng nắm lấy tay vịn xe lăn, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, con hơi lo lắng cho Túc Túc.”
Tắm, hình như cũng dễ xảy ra tai nạn.
Lệ Thành Vũ hơi nhíu mày, không nói ngay.
“Hôm nay khi mẹ giúp con, con cảm thấy thế nào?” Anh hỏi Du Du.
Du Du hơi giật mình, nghĩ đến chuyện trước đây không lâu, đôi môi vô thức mím lại.
“Không, con không cảm thấy gì.” Cậu bé nói mà không nhìn vào mắt Lệ Thành Vũ.
“Con đi gọi thím Trương vào giúp đi.” Lệ Thành Vũ không nói gì thêm.
“Vâng ạ.”
Du Du chạy đi tìm thím Trương.
Lệ Thành Vũ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy như có điều suy nghĩ, anh đã hiểu rõ ràng chuyện xảy ra đêm nay, Ôn Khinh Khinh đứng ra giúp hai đứa trẻ đơn thuần vì muốn bảo vệ con cái hay là có ý đồ khác?
Sau khi trải qua việc Du Du rơi xuống nước và việc bỏ độc vào cà phê của anh, anh không dám dễ dàng tin tưởng Ôn Khinh Khinh nữa.
“Thưa ngài, Lý Lẫm đã gọi điện cho tôi mấy lần, tôi không nghe.” Trợ lý nói với Lệ Thành Vũ.
Lý Lẫm là người chồng của người đẹp đã bắt nạt hai đứa trẻ lúc nãy.
“Nếu ngày mai anh ta gọi lại thì bảo tôi bận.”
“Vâng.”
“Anh cho người thu thập thông tin về Lý Lẫm và công ty của anh ta, tiện thể xem xét tìm một đối tác mới.”
“Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay.”
Lý Lẫm vốn đã giành được cơ hội hợp tác với Lệ Thành Vũ, hai ngày nữa sẽ ký hợp đồng, nhưng chỉ cần chưa ký hợp đồng thì hợp tác này chưa thành.
Có biết bao nhiêu người vót đến nhọn cả đầu muốn hợp tác với Lệ Thành Vũ, anh hoàn toàn không thiếu đối tác!