Trong phòng tắm.
Ôn Khinh Khinh và thím Trương đang tắm cho Túc Túc.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ ngầu quá, làm con ngây người luôn." Túc Túc cố tình làm ra biểu cảm ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe mở to, há miệng, còn chớp mắt, trông cực kỳ đáng yêu.
"Ghê vậy luôn sao con?" Cô vừa nói chuyện với Túc Túc vừa kỳ cọ lưng cho cô bé.
Túc Túc gật đầu lia lịa: "Dạ đúng dạ đúng, con và anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau với mẹ của con gà bệnh đó rồi."
"Các con đánh thắng được không?"
"Được chứ mẹ, chúng con rất giỏi đó, sức của con rất lớn, mẹ không tin thì con biểu diễn cho mẹ xem."
Chưa kịp phản ứng, Ôn Khinh Khinh đã thấy Túc Túc nắm chặt quả đấm nhỏ đập mạnh xuống mặt nước, khiến bọt nước bắn tung tóe lên người Ôn Khinh Khinh và thím Trương.
"Á, con nhỏ nghịch ngợm này, mẹ và thím Trương đều ướt hết cả rồi."
"Thế thì chúng ta cùng tắm đi, nhưng mà hai người không được giành vịt vàng của Túc Túc nhé." Nói xong, cô bé ôm con vịt vàng vào lòng.
"Vậy không được, mẹ cứ giành đấy!" Ôn Khinh Khinh đưa tay qua gãi nhẹ vào chỗ ngứa của cô bé, cô bé cười khanh khách, chạy xung quanh trong bồn tắm để tránh.
Thím Trương không nói lời nào, bà ấy luôn lo lắng, sợ Ôn Khinh Khinh làm chuyện mờ ám khiến Túc Túc gặp chuyện, nhưng giờ thì không khí rất ấm áp.
Sao bà chủ lại khác với trước đây?
Dường như đã trở nên dịu dàng hơn nhiều, trên mặt cũng hay cười hơn.
"Tắm xong rồi, con vịt nhỏ sắp ra rồi đấy."
Ôn Khinh Khinh dùng khăn tắm bọc kín Túc Túc, lau tóc và người cho cô bé rồi thay quần áo ngủ sạch sẽ.
"Túc Túc của chúng ta thật là xinh đẹp."
"Bởi vì ba và mẹ đều đẹp trai xinh gái nên Túc Túc mới xinh đẹp."
"Là ai dạy con vậy?"
"Ở trên lớp thầy cô có dạy chúng con về di truyền, con và anh đều di truyền từ ba mẹ, nếu chúng con không ngoan không nghe lời thì cũng là do di truyền."
"Con bé nghịch ngợm này, hóa ra trọng điểm ở đây à."
Cô khẽ chạm vào chóp mũi Túc Túc: "Đến đây, sấy tóc khô rồi con có thể đi chơi."
Tóc Túc Túc mềm mại dài mảnh, sấy rất nhanh, Ôn Khinh Khinh sấy đến khi tóc cô bé khô tám phần thì cho cô bé đi chơi.
"Ba ba, con tắm xong rồi." Túc Túc vui vẻ chạy đến phòng làm việc, bám lấy xe lăn leo lên đùi Lệ Thành Vũ, hai tay ôm lấy cổ anh rồi dựa vào người anh, giọng nói mềm mại hỏi: "Ba ơi, người con có thơm không?"
"Ừ, rất thơm." Nhìn Túc Túc, anh không khỏi mà nghĩ đến Ôn Khinh Khinh.
Hai đứa trẻ tuy là sinh đôi, nhưng Túc Túc giống Ôn Khinh Khinh hơn còn Du Du thì giống anh.
"Ba ơi, mẹ tắm cho con rất thoải mái, ba cũng để mẹ tắm cho ba đi."
Lệ Thành Vũ ho nhẹ một tiếng: "Ba là người lớn rồi, có thể tự tắm."
Túc Túc lại nghiêng đầu, ngón tay nhỏ gãi gãi cái đầu nhỏ, dường như vừa bừng tỉnh hiểu ra vậy: "Ba ơi, có phải vì ba là con trai nên mới ngại không?"
Lệ Thành Vũ còn đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này thế nào thì Túc Túc lại hỏi: "Nhưng mẹ không phải là vợ của ba sao? Sao lại còn ngại?"
“...” Cứu mạng!
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
Ôn Khinh Khinh mở cửa đứng ở ngoài: “Túc Túc, gần đến giờ đi ngủ rồi, đừng quấy rầy ba làm việc nữa.”
“Mẹ ơi, chúng con đang nói chuyện mẹ tắm cho ba, ba bảo ngại.”
“?” Ba không có nói, ba không có, con nói bậy!
Ôn Khinh Khinh bế Túc Túc ra khỏi lòng Lệ Thành Vũ, đầu ngón tay chạm vào vai và eo anh, cơ thể anh lại cứng lại trong giây lát.
Cùng với đó, ánh mắt như có như không của Ôn Khinh Khinh lướt qua anh, trong mắt có vẻ như ẩn chứa chút trêu ghẹo.
Có phải là ảo giác của anh không?
Sao cô có thể trêu ghẹo anh? Cô chỉ muốn làm sao để tránh xa anh mà thôi!
“Chúng ta đi ngủ thôi, chúc ba ngủ ngon đi.”
“Chúc ba ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Ôn Khinh Khinh đưa Túc Túc về phòng rồi kể chuyện cho hai đứa trẻ nghe, Du Du không nói lời nào nhưng cũng không đuổi cô ra, đây đối với cô mà nói đã là một bước tiến khá lớn.
Khi cô ra khỏi phòng của bọn trẻ thì đúng lúc nhìn thấy Lệ Thành Vũ đi ra từ phòng làm việc, cô biết đây là thói quen của anh, thường thì đi từ phòng làm việc ra là chuẩn bị tắm và nghỉ ngơi.
Quả nhiên, trợ lý của anh đã chuẩn bị đồ cho anh rồi.
Anh là người có lòng tự trọng cực kỳ cao, dù chân không tiện thì anh cũng không để trợ lý tắm giúp.
Khi cô đi qua, trợ lý có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô đứng ngoài cửa phòng tắm gọi vào trong: “A Vũ, có cần dịch vụ tắm rửa không?”
Một tiếng “rầm” vang lên ngay tức khắc.
Ôn Khinh Khinh và trợ lý lập tức lo lắng, mở cửa xông vào.
Kết quả là nhìn thấy Lệ Thành Vũ ngồi vững vàng trong bồn tắm, còn trên sàn nhà có một cục xà phòng nằm im lìm.
À thì ra...
Do chiều cao của bồn tắm, Ôn Khinh Khinh vừa vặn chỉ có thể nhìn thấy phần ngực rắn chắc và cơ bụng lộ ra một nửa của anh.
Không ngờ dù chân Lệ Thành Vũ không đi lại được nhưng phần thân trên lại tốt như vậy? Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc nhìn thân hình của anh.
“Ra ngoài!” Lệ Thành Vũ lạnh lùng nói.
Ôn Khinh Khinh và anh thoáng chạm nhau, có thể thấy anh hơi tức giận, cô và trợ lý lập tức ra ngoài.
“Sau này hay là anh chuẩn bị sữa tắm cho anh ấy, xà phòng không an toàn.” Ôn Khinh Khinh nói với trợ lý.
“Vâng thưa bà chủ.” Nhưng trong phòng tắm có sữa tắm mà.
“Thế thì anh canh chừng đi, có việc gì thì gọi tôi.”
“Vâng, cô cứ bận việc đi.”
Từ lúc Ôn Khinh Khinh đi qua trợ lý đã bắt đầu buồn bực rồi, chớ nói chi là câu hỏi “dịch vụ tắm rửa” kia, tiếng rầm vừa nãy chỉ là rơi xà phòng thôi sao?
Mỗi lần Lệ Thành Vũ tắm, anh ấy đều canh ở cửa nhưng đã lâu không xuất hiện tình huống như vậy rồi.
Chẳng lẽ là câu hỏi vừa nãy kích thích ông chủ?
Lần đầu tiên bà chủ quan tâm đến việc tắm rửa của ông chủ, thế này là cuối cùng đã phát hiện ra vẻ đẹp của ông chủ rồi à?
Sau khi về phòng, Ôn Khinh Khinh lấy thực đơn ra và đánh dấu những món ăn sẽ làm vào tối mai, dự định mai ra ngoài mua đồ ăn và thể hiện tài nấu nướng cho Lệ Thành Vũ và các con.
Sau khi sắp xếp xong thực đơn, cô mới lấy tất cả những cuốn sách y học và sổ ghi chép trước đây ra đặt trên bàn.
Trước mắt mà nói, chân của Lệ Thành Vũ nếu chỉ dựa vào y học phương Tây thì khó mà khỏi hẳn, nhiều nhất chỉ là cải thiện mà thôi, vậy nên cô phải nghiên cứu kỹ về châm cứu Trung y. Trước đây khi theo thầy học, thầy đã điều trị một ca bệnh, là một người bị thương ở chân què mất mấy năm, kết quả đã được thầy chữa khỏi hẳn.
Cô nghiên cứu trước, tìm thời gian rảnh lại đi trao đổi với thầy, quan trọng nhất vẫn là phải hiểu rõ tình trạng hiện tại của chân Lệ Thành Vũ.
Muốn hiểu về vết thương ở chân thì phải tắm hoặc rửa chân cho Lệ Thành Vũ!