Ngày hôm sau, Ôn Khinh Khinh dậy từ rất sớm, cô đã mua đồ ăn và chuẩn bị xong các nguyên liệu nấu ăn.
“Bà chủ, cô định…”
“Tôi sẽ làm bữa tối, các người phụ tôi một chút là được rồi.”
“Hả? Bà chủ định nấu ăn sao?” Điều này làm đầu bếp giật mình.
Nhà họ Lệ có hai đầu bếp, một người nấu chính và một người nấu phụ, phụ trách ba bữa ăn mỗi ngày của nhà họ Lệ.
Nhưng từ trước đến nay Ôn Khinh Khinh chưa từng vào bếp.
“Đúng.” Cô không nói gì thêm, dù nói nhiều đi nữa cũng không bằng hành động để chứng minh.
Hơn hai giờ chiều, cô đang bận rộn trong bếp, hai đầu bếp đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng họ sẽ đưa đĩa hoặc giúp bóc tỏi, cắt trái cây.
Bọn họ nghi ngờ tài nấu nướng của Ôn Khinh Khinh, trong lòng nghĩ rằng có lẽ cô chỉ đang ra vẻ để lấy lòng Lệ Thành Vũ và hai đứa trẻ.
Nhưng khi bọn họ thấy rõ kỹ năng dùng dao và cách nấu ăn của Ôn Khinh Khinh thì đều lác mắt.
“Lâu rồi tôi không nấu ăn nên dùng dao hơi cứng, cắt không được đẹp lắm.” Ôn Khinh Khinh nhìn đồ ăn mình cắt thì tỏ vẻ không hài lòng.
Hai đầu bếp: ??? Chúng tôi có lý do nghi ngờ cô đang khoe ngầm!
“Bà chủ, cô định làm món súp cải thảo sao?”
“Đúng vậy.”
Hai người lại giật mình lần nữa, súp cải thảo là món ăn thường được nấu trong các buổi tiệc quốc gia, nghe tên thì tưởng bình thường nhưng cách làm lại vô cùng tinh tế.
Nguyên liệu nấu ăn cho món súp cải thảo gồm gà mái già, vịt, chân giò hun khói, xương sườn, sò điệp khô các loại và cải thảo trắng non mềm, quy trình nấu cực kỳ phức tạp.
Nhìn bên ngoài giống như một chén súp cải thảo không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nếm thử một ngụm nước dùng thì mùi thơm sẽ tỏa ra, không hề cảm thấy ngấy.
Cải thảo trắng vừa giòn vừa ngọt, vô cùng tươi ngon.
“Hai người nếm thử xem.” Ôn Khinh Khinh cười nói.
“Không dám, không dám.” Hai người húp thử một ngụm nước súp, trong giây lát đôi mắt đã bừng sáng: “Bà chủ, vị rất ngon.”
Ôn Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, món ăn này rất khó cân bằng vị, không làm được thì sẽ lãng phí.
Nhìn các món ăn khác, hai đầu bếp đã không dám coi thường Ôn Khinh Khinh nữa, bọn họ cũng là những đầu bếp có nhiều kinh nghiệm, thấy bộ dạng của Ôn Khinh Khinh là biết chắc chắn cô đã được học bài bản, hơn nữa còn theo học với một người thầy rất tài giỏi.
“Cuối cùng cũng xong, làm phiền hai người mang ra giúp tôi, cảm ơn.”
“Bà chủ khách sáo quá.” Bọn họ cũng muốn trao đổi phương pháp nấu ăn với Ôn Khinh Khinh, kỹ năng dùng dao cắt cá vừa nãy của cô thật khiến họ mở mang tầm mắt.
Sau khi dọn đồ ăn lên thì họ gọi mọi người đến ăn cơm.
“Oa, thơm quá đi.” Túc Túc và Du Du ngửi được mùi thơm thì chạy ra, cái mũi nhỏ hít sâu một hơi, miệng cũng vểnh lên đầy háo hức.
“Thưa ngài, bữa tối hôm nay là do bà chủ nấu, chúng tôi chỉ phụ giúp mà thôi, ở đây có ba món mặn một món canh.”
“Súp cải thảo, cá mú hấp, thịt lợn hấp bột gạo, canh đậu hủ tôm nõn, còn có món tráng miệng là thạch yakult sủi mật ong.”
Lệ Thành Vũ ngạc nhiên nhìn Ôn Khinh Khinh, dường như không thể tin được toàn bộ là do cô làm.
Du Du vốn đã cầm đũa lên định gắp đồ ăn, sau khi nghe được là do Ôn Khinh Khinh làm thì bỗng ngừng lại, nhưng cậu bé nhìn những món ngon trên bàn lại không muốn rút đũa về, cứ giơ đũa như vậy giữa không trung.
Còn Túc Túc thì đã ăn một miếng thịt lợn hấp bột gạo: “Mẹ, thật sự là do mẹ nấu sao? Con cứ nghĩ là thần tiên làm đó, ngon lắm ạ.”
Du Du: ???
Em gái à, em đừng phấn khích như vậy chứ!
“Vậy sao? Ăn ngon vậy à? Mẹ cũng thử một chút?”
Ôn Khinh Khinh gắp một miếng, quả nhiên vị rất ổn, xem ra tài nấu nướng của cô vẫn chưa thụt lùi, không uổng công lúc đầu cô học vất vả như vậy.
“A Vũ, anh cứ tự nhiên ăn đi, đừng khách sáo.”
“...” Em mới là người không khách sáo quá mức đấy.
Du Du nếm thử món thạch yakult sủi mật ong, rõ ràng đã bị bất ngờ vì độ ngon của món này nên liên tục ăn thêm vài miếng, có thể thấy được cậu bé rất thích.
“Ăn cơm trước đã, nếu ăn tráng miệng no rồi thì không ăn nổi nữa.” Ôn Khinh Khinh nhắc nhở cậu bé.
Du Du hơi ngại ngùng, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời mà đặt món thạch yakult sủi mật ong sang một bên, bắt đầu ăn cơm.
Ôn Khinh Khinh múc cho cậu bé và Túc Túc một chén canh đậu hũ tôm nõn: “Húp canh trước đi.”
Lệ Thành Vũ ăn vài miếng, hương vị đúng là khá ngon.
“Em học nấu ăn từ khi nào vậy?” Anh thuận miệng hỏi.
“Trước kia lúc đi học, Lâm Hạ Nhi nói muốn mở một nhà hàng nên em từng theo học với một đầu bếp.” Cô không hề giấu giếm.
Lệ Thành Vũ đã quen với việc Ôn Khinh Khinh nói thẳng tên Lâm Hạ Nhi ra, anh cũng nhận ra thái độ của cô đối với Lâm Hạ Nhi đã có hơi thay đổi.
“Sau đó thì sao?”
“Có một lần em nấu ăn khiến cho khách hàng ngộ độc nên phải bồi thường, Lâm Hạ Nhi không cho em làm nữa, sau đó nhà hàng cũng trở thành của chị ta.” Cô nhẹ nhàng nói ra những lời này, nhưng trong lòng vẫn rất căm hận.
Khi ấy, Lâm Hạ Nhi đã tính kế cô, vị khách kia là do cô ta thuê để cố tình gây chuyện. Bởi vì lúc đó nhà hàng làm ăn rất tốt, Lâm Hạ Nhi không muốn chia lợi nhuận với cô nên dùng lý do như vậy để đuổi cô đi.
May mắn là không phải không thu hoạch được gì, ít nhất cô còn có tài nấu nướng.
“Xem ra quan hệ giữa em và Lâm Hạ Nhi cũng chẳng tốt đẹp mấy.” Lệ Thành Vũ giễu cợt.
“Em cũng cảm thấy như thế.”
Lời đáp của cô lại khiến Lệ Thành Vũ bất ngờ, trước đây cô luôn đứng về phe Lâm Hạ Nhi, chỉ cần Lệ Thành Vũ nói xấu cô ta một câu thì Ôn Khinh Khinh đã xù lông lên tựa như mèo bị dẫm phải đuôi.
“Mẹ ơi, ngày mai mẹ có nấu ăn nữa không? Mẹ nấu ngon quá.” Túc Túc ăn vô cùng nhiệt tình, cái miệng nhỏ phình ra, trên môi còn dính đầy dầu.
“Được chứ, chỉ cần mấy đứa thích thì mẹ sẽ làm.”
Trong lòng hai đầu bếp hơi căng thẳng: Chẳng lẽ sắp thất nghiệp rồi sao?
Mặc dù Du Du không nói gì nhưng vẫn luôn chăm chú ăn giống như một con sóc nhỏ, dùng hành động thực tế để thể hiện thái độ của mình,
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Ôn Khinh Khinh lại tiếp tục nghiên cứu công thức nấu ăn và cách châm cứu.
Cô định nấu thực liệu cho Lệ Thành Vũ, tốt nhất là những loại ăn vào không dễ phát hiện nhưng có lợi cho sức khỏe của anh, nếu không thì có lẽ anh lại nghi ngờ cô đầu độc.
Ôn Khinh Khinh đoán có lẽ Lệ Thành Vũ đã biết chuyện cà phê lần trước, cho nên cực kỳ đề phòng cô.
Nếu đã làm sai thì cô chắc chắn phải nhận.
Ngày hôm sau, Ôn Khinh Khinh vừa đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn về thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Hạ Nhi, bảo cô ghé qua một chuyến. Trong điện thoại, cô ta khóc lóc nức nở, Ôn Khinh Khinh biết chắc là về chuyện kia nên đồng ý.
Cô tìm Lệ Thành Vũ.
“A Vũ, hôm nay em không nấu bữa tối, Lâm Hạ Nhi gọi cho em nhờ em đi qua một chuyến, anh báo với bọn nhỏ nhé.”
Bây giờ hai đứa trẻ không có ở nhà nên cô không thể nói cho chúng được.
“Lâm Hạ Nhi tìm em làm gì?” Ánh mắt Lệ Thành Vũ không để tâm, giống như đang chờ xem Ôn Khinh Khinh có nói thật hay không.
“Lần trước trong tiệc mừng thọ của ông nội, Lâm Hạ Nhi ôm hôn một người đàn ông rồi bị Hứa Nam Hán bắt gặp, có lẽ chị ta tìm em là vì muốn giải quyết chuyện này.”
Lệ Thành Vũ hơi ngạc nhiên, ôm hôn một người đàn ông khác trong tiệc mừng thọ của ông nội mình, còn bị chồng chưa cưới bắt tại trận?
“Hai người bọn họ như vậy thì em lại có cơ hội rồi.”
“Cơ hội gì?” Ôn Khinh Khinh cố ý hỏi lại.
“Cơ hội thừa cơ nhảy vào!”
Lệ Thành Vũ nhìn cô, trong mắt lóe lên sự mỉa mai.
“Anh ta?” Ôn Khinh Khinh khinh thường cười lạnh: “Anh ta có đẹp trai hơn anh không? Có giàu hơn anh không? Có ưu tú hơn anh không?”
Nhưng Lệ Thành Vũ lại nhìn xuống đùi của mình.
Cho dù anh có xuất sắc hơn Hứa Nam Hán nhiều như thế nào, nhưng vẫn có một thứ anh không thể sánh bằng Hứa Nam Hán, đó chính là có một đôi chân khỏe mạnh!