Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 3: CƠN ĐIÊN CUỒNG CỦA ÔNG CHỒNG CỐ CHẤP

"Anh Nam Hán, em đây, em tỉnh rồi."

"Khinh Khinh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi à! Anh lo lắng chết mất, từ nay không được làm chuyện điên rồ nữa nhé?"

Ôn Khinh Khinh nhìn Lâm Hạ Nhi với ánh mắt cười như không cười, sau đó lên tiếng đầy ẩn ý: "Em biết rồi, nhưng anh Nam Hán đừng lo lắng cho em như vậy, chị sẽ ghen đó."

Lâm Hạ Nhi sững sờ.

"Khinh Khinh, em nói gì vậy?"

"Hả? Không phải vừa nãy chị nói vậy sao? Anh Nam Hán là bạn trai của chị, em phải giữ khoảng cách với anh ấy." Ôn Khinh Khinh nói một cách vô tội.

Lâm Hạ Nhi: "..."

"Đấy là chị đùa thôi, anh ấy coi em như em gái, quan tâm em là chuyện đương nhiên."

"Em biết mà, mọi người đều tốt với em, vì vậy em càng phải hiểu chuyện hơn."

Cô biết hôm nay Lâm Hạ Nhi đến thăm cô là vì lý do gì, nên cố tình nói chậm rãi, lạnh lùng làm lơ Hứa Nam Hán.

Quả nhiên, âm thanh ở đầu dây bên kia ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Thấy vậy, Lâm Hạ Nhi trực tiếp thúc giục: "Anh Nam Hán, không phải anh có việc cần nhờ Khinh Khinh giúp sao?"

"Hả? Anh Nam Hán tài giỏi như vậy, sao lại cần em giúp đỡ?" Giọng của Ôn Khinh Khinh vẫn mềm mại ngây thơ như thường lệ.

Ở đầu dây bên kia, Hứa Nam Hán nghẹn lời, suýt chút nữa thì cúp máy!

Sau đó, anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng mở lời một cách khó khăn: "Khinh Khinh, anh biết gần đây em phải chịu nhiều khổ sở, cơ thể cũng rất yếu ớt, không nên để em làm chuyện này, nhưng mà..."

"Đúng vậy! Bây giờ em yếu ớt như vậy, có vẻ không giúp được gì rồi."

Ôn Khinh Khinh vừa dứt lời, đầu bên kia im lặng vài giây.

Cách một chiếc điện thoại, Ôn Khinh Khinh có thể tưởng tượng được khuôn mặt nghiến răng của đối phương.

Cô cố nhịn cười, cố tình bày ra vẻ mặt buồn bã.

Lâm Hạ Nhi suýt chút nữa là tức điên lên, con tiện nhân này, sao lại không làm theo đúng kịch bản như bình thường!

"Khinh Khinh, em giúp anh Nam Hán đi. Gần đây, Lệ Thành Vũ vẫn luôn chèn ép anh Nam Hán, em cũng biết lý do anh ta chèn ép anh Nam Hán chứ, là bởi vì em... "

"Không liên quan đến Khinh Khinh đâu, em đừng nói nữa, đó là Lệ Thành Vũ lấy việc công trả thù riêng, hành động tiểu nhân!"

Lâm Hạ Nhi chỉ biết im lặng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại như nói với Ôn Khinh Khinh: Đều là lỗi của cô, cô còn không giúp sao?

Cả hai người kẻ xướng người họa, tưởng rằng mình đang phối hợp rất ăn ý.

Nhưng bọn họ không hề nhận ra nụ cười lạnh lùng không chút che giấu nơi khóe môi của Ôn Khinh Khinh.

"Anh Nam Hán, chị à, hai người đừng nói nữa, em sẽ giúp hai người. Hai người nói đi, cần em làm gì, em biết hai người nhất định sẽ không để em đi mạo hiểm, đúng không?"

Lâm Hạ Nhi: "..."

"Đương nhiên rồi! Chỉ cần em trộm một bản kế hoạch, rất đơn giản thôi, em lợi dụng lúc Lệ Thành Vũ không có ở đó thì trộm đi, rồi chụp ảnh lại gửi cho bọn chị là được."

"Được, em biết rồi, em sẽ trộm được, chị yên tâm."

"Khinh Khinh, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể đánh bại Lệ Thành Vũ, đến lúc đó em có thể rời xa anh ta!"

"Ừm!" Ôn Khinh Khinh gật đầu thật mạnh.

Ngoài phòng bệnh.

Lệ Thành Vũ quay lại, sắc mặt cực kỳ tồi tệ.

Bàn tay đặt trên chiếc xe lăn siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt đăm đăm nhìn vào cánh cửa phòng khép kín.

Ôn Khinh Khinh, hóa ra em không muốn ly hôn là vì người đàn ông đó!

Phía sau, quản gia khẽ mở miệng: "Cậu chủ, có vào không?"

"Thông báo với bệnh viện, làm thủ tục xuất viện."

Người đàn ông kiềm chế sự tức giận, xoay xe lăn chuẩn bị rời đi.

"Nhưng mà, mợ chủ còn chưa hồi phục..."

"Đừng để tôi nói lần thứ hai!"

 

Advertisement
';
Advertisement