Cuối cùng Ôn Khinh Khinh cũng mặc váy vào, sau khi chỉnh lại tóc tai, cô chỉ vào vết thương trên cổ.
“Cái này xử lý sao đây?”
Lệ Thành Vũ cầm hộp thuốc qua đó, sát trùng cho Ôn Khinh Khinh trước, rồi lấy băng gạc băng lại một cách đơn giản, nếu không để lộ hai hàng dấu này thật sự hơi đáng sợ, e là hai đứa nhỏ sẽ hỏi tới.
Anh thấy Ôn Khinh Khinh vẫn không nhúc nhích gì.
“Còn chưa đi à?”
“Nếu được anh hãy gửi bản điện tử của kế hoạch qua cho em, em sửa lại đôi chút rồi gửi cho Hứa Nam Hán, việc này có thể để anh giám sát, trong tình huống anh không giám sát được, có thể lấy hết thiết bị liên lạc của em, em cũng sẽ không ra ngoài.”
Cô nhìn Lệ Thành Vũ bằng ánh mắt thản nhiên, mặc anh đánh giá, hoàn toàn không hề tránh né.
“Em biết bây giờ mình nói gì, làm gì anh cũng không tin em, nhưng nếu có thể lợi dụng cơ hội lần này giáng một đòn nặng nề cho Hứa Nam Hán, anh ta sẽ không đứng vững ở Hứa thị, sống trong nhà họ Lâm cũng chẳng dễ dàng.”
Lệ Thành Vũ vẫn không nói gì.
“Về lý do, những gì em nói khi trước chỉ là một phần, phần còn lại em nghi ngờ chuyện năm đó giữa em với anh là kế hoạch của họ.”
Lúc này cuối cùng biểu cảm của Lệ Thành Vũ cũng đã thay đổi.
Ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ.
“Ồ? Chuyện này mới mẻ đấy.”
Từ khi xảy ra chuyện đến cả trước lúc này, Lệ Thành Vũ biết Ôn Khinh Khinh cho rằng là anh bày mưu, là anh hủy hoại cuộc sống của cô, cho nên cô mới hận anh, vậy mà giờ lại không nghi ngờ anh nữa?
“Em nhớ kỹ lại chuyện ngày trước, lúc phân tích sự việc không mang theo thành kiến, khả năng Lâm Hạ Nhi bắt tay Hứa Nam Hán hại em cao hơn, em sẽ điều tra rõ ràng.”
Cô sẽ tra tất cả mọi thứ thật rõ ràng, không mơ hồ nữa.
“Không ngờ đuối nước một lần mà nước trong đầu em lại rút bớt không ít nhỉ?” Lệ Thành Vũ không nói gì nhưng câu này đã hoàn toàn khẳng định suy đoán của Ôn Khinh Khinh.
Khi cô vừa gả cho anh, anh từng giải thích chuyện này nhưng cô không tin, cứ chắc chắn chuyện đó do anh gây ra nên như bị ma ám.
“Đúng rồi, giờ chỉ mới bớt được một chút thôi, còn chờ anh lắc thêm cho em, lắc ra hết số còn lại đấy.” Cô nói đùa, gương mặt nở nụ cười xinh xắn.
Lệ Thành Vũ ngơ ngẩn.
Anh hiếm khi thấy Ôn Khinh Khinh cười thế này, nụ cười sạch sẽ như thể chẳng chút tạp chất.
Từ khi tỉnh dậy sau lần đuối nước, anh dường như không còn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô nữa, gần như chỉ toàn biểu cảm ôn hòa, thậm chí thi thoảng còn mỉm cười quyến rũ.
“Chuyện bản kế hoạch anh cứ suy nghĩ đi, nếu anh bằng lòng thì nói với em, nếu không muốn cứ coi như em chưa từng nhắc đến, em ra ngoài trước đây.”
Những gì nên nói cô đã nói hết rồi, nếu Lệ Thành Vũ không chịu tin, vậy cô cũng hết cách.
Nếu không lấy được bản kế hoạch, cùng lắm chỉ bị Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán ghét bỏ một khoảng thời gian, bọn họ sẽ không bỏ qua con cá lớn như cô.
Khi tay cô đặt trên nắm cửa phòng sách, giọng nói Lệ Thành Vũ bỗng truyền đến từ phía sau.
“Em không hỏi tại sao anh lại có thể đứng lên à?”
Ôn Khinh Khinh xoay người lại, nói rất chân thành: “Em muốn hỏi nhưng không dám.” Chuyện đôi chân vẫn luôn là tâm bệnh của anh.
Lệ Thành Vũ nhớ lại chuyện cô đánh nhau với bà Lý, cũng không muốn để anh biết chuyện con trai nhà họ Lý nói anh là kẻ tàn tật, nếu cô thật sự muốn kích thích anh thì hoàn toàn có thể nói ra, vả lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
“Ừm, em ra ngoài đi.” Lệ Thành Vũ chẳng nói gì.
“Được, anh nghỉ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”
Về phòng ngủ, cô tắm rửa đơn giản trước, vết thương trên cổ vẫn đau nhói, ngày mai đành mặc áo cổ cao để che lại vậy.
Nằm trên giường Ôn Khinh Khinh suy nghĩ đến chân của Lệ Thành Vũ.
Nếu chân của Lệ Thành Vũ có thể đứng dậy đi lại thì xác suất chữa khỏi sẽ cao hơn, cô vội ngồi dậy lật xem ghi chép của mình, rồi lại đối chiếu với bản đồ huyệt vị, nếu có thể khiến chân của Lệ Thành Vũ hồi phục như cũ, chắc chắn anh sẽ tin cô lại.
Những thứ như niềm tin này một khi mất đi rất khó lấy lại.
Nhưng cùng một lý lẽ cũng áp dụng cho Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán, Hứa Nam Hán nhìn thấy cảnh đó đã không thể hoàn toàn tin Lâm Hạ Nhi được nữa, mà Lâm Hạ Nhi cũng phải bày mưu với Hứa Nam Hán, thế thì sau này cả hai đều mang theo ý nghĩ xấu xa, tự có suy nghĩ riêng của mình.
Cô vốn tưởng Lệ Thành Vũ sẽ không đồng ý chuyện bản kế hoạch nhưng tối hôm sau, anh đã gọi cô vào phòng làm việc.
“Bản điện tử của kế hoạch ở đây, em nói mình định sửa lại, giờ em có thể sửa cho anh xem.”
Ôn Khinh Khinh ngơ ngác, không chờ Lệ Thành Vũ đưa ra lời chất vấn, cô đã đồng ý ngay: “Được, em sửa liền.”
Cô đặt điện thoại lên bàn, rồi bắt đầu làm việc.
Nội dung bản kế hoạch không nhiều, tổng cộng năm trang, số liệu mọi mặt đều đầy đủ, còn có báo giá và dịch vụ mà phía họ có thể cung cấp.
Lệ Thành Vũ ngồi cạnh cô, lúc anh cúi đầu đọc tài liệu thỉnh thoảng ngẩng đầu sẽ trông thấy gương mặt nghiêng tập trung của Ôn Khinh Khinh.
Ôn Khinh Khinh vừa đọc vừa suy nghĩ trong đầu.
Những chỗ cần thay đổi trong bản kế hoạch không nhiều, nhưng một khi sửa lại sẽ tương đương với việc rút dây động rừng.
“Em có ý tưởng rồi.”
“Ừm.”
Ôn Khinh Khinh lập tức tạo một văn bản mới rồi bắt đầu sao chép và dán, những chỗ cần sửa thì sửa, gần nửa tiếng mới sửa xong, lại tốn chút thời gian kiểm tra, đảm bảo không có chữ nào sai và thiếu sót gì.
“Anh xem thử đi.” Cô đẩy máy tính qua chỗ Lệ Thành Vũ.
Lệ Thành Vũ đọc nhanh, anh nắm rất rõ bản kế hoạch này, tất nhiên biết Ôn Khinh Khinh sửa những chỗ nào.
Đọc xong, anh kết luận:
Ôn Khinh Khinh nâng cao giá vốn nhưng cũng tăng nội dung dịch vụ tương ứng, ví dụ như vận chuyển hàng hóa, dịch vụ sau bán hàng, thậm chí đảm bảo nếu không bán được hàng sẽ thu về.
Lệ Thành Vũ nhìn Ôn Khinh Khinh với vẻ ngạc nhiên.
“Sao thế? Cần sửa chỗ nào à? Để em làm lại.” Thực ra cô rất ít kinh nghiệm trong việc làm bản kế hoạch, nên lo lắng sẽ có vấn đề.
“Hình như em cũng không ngốc lắm.”
Ôn Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, ý này nghĩa là anh đã công nhận cô rồi.
“Em không ngốc đâu, chỉ là có lúc hơi ngoan cố.” Cô có nhận thức khá sâu sắc về bản thân, nhiều khi đã nhận định suy nghĩ nào đó sẽ không dễ dàng thay đổi, điều đó khiến cô chẳng thể nhìn rõ nhiều thứ.
Chủ yếu là trước khi nhà họ Ôn xảy ra chuyện, cuộc sống của cô quá giống công chúa, mọi người luôn chiều theo ý cô, cô cũng chưa từng trải qua thất bại, kết quả trắc trở đầu tiên trong đời là ba mẹ xảy ra chuyện, chẳng khác nào phá hủy cả người cô.
Lệ Thành Vũ rời mắt, anh nhìn bản kế hoạch nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô bé mười tuổi, cô cố chấp giúp anh, dẫu biết rất nguy hiểm vẫn muốn giúp anh, cũng chính vì sự cố chấp của cô nên anh mới được cứu.
“Giờ em muốn gọi cho Hứa Nam Hán, nói với anh ta em đã lấy được bản kế hoạch.”
Điện thoại vang lên một lúc mới được bắt máy.
“A lô, Khinh Khinh.” Giọng Hứa Nam Hán hơi mệt mỏi.
“Anh rể, em lấy được bản kế hoạch rồi.” Cô nói thẳng vào chủ đề chính.
“Cái gì? Em lấy được rồi? Thật ư? Giờ em có an toàn không? Lệ Thành Vũ có phát hiện không?” Giọng của anh ta lập tức khác hẳn.
Ôn Khinh Khinh nhìn thoáng qua Lệ Thành Vũ bên cạnh, ánh mắt anh lóe lên vẻ kiêu ngạo, khóe môi mím thành một độ cong khinh thường.