Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

CHƯƠNG 22: CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI CHỮA KHỎI CHÂN CHO LỆ THÀNH VŨ

“Không, anh ấy không phát hiện, em vô cùng mạo hiểm mới lấy được nó, nếu bị anh ấy phát hiện em sẽ chết chắc.”

Lúc Ôn Khinh Khinh nói câu này lại không nhịn được nhìn thoáng qua Lệ Thành Vũ, để ý biểu cảm trên mặt anh nhưng anh vẫn giữ nét mặt như ban nãy.

“Khinh Khinh vất vả rồi, lần sau anh mời em ăn cơm, thứ em lấy là bản giấy hay điện tử?”

“Bản điện tử, giờ em có thể gửi cho anh.”

“Được, em gửi vào email của anh đi.”

Ôn Khinh Khinh dùng khẩu hình nói với Lệ Thành Vũ: Anh gửi đi.

Cô đã đăng nhập email của mình, Lệ Thành Vũ chỉ cần lấy email của cô gửi bản kế hoạch vừa sửa lại ban nãy cho Hứa Nam Hán là được.

Lệ Thành Vũ bắt đầu làm.

“Anh rể, em đã gửi cho anh rồi, anh xem thử đi.”

“Được, anh xem ngay.”

Năm, sáu giây sau, giọng Hứa Nam Hán càng kích động hơn: “Anh thấy rồi, chính là bản kế hoạch này, Khinh Khinh, cám ơn em nhiều, chắc chắn anh sẽ mời em một bữa.”

“Được, cứ vậy trước nhé, em không nói với anh nữa, Lệ Thành Vũ sắp về rồi.”

“Được, tạm biệt.”

Hứa Nam Hán lập tức cúp máy.

Ôn Khinh Khinh kiểm tra lại email ban nãy, sau khi xác định không có vấn đề gì bèn thở phào, xong rồi!

“Nếu Hứa Nam Hán nhận đơn này, bọn họ sẽ lỗ.” Lệ Thành Vũ lên tiếng.

“Vì muốn cạnh tranh với anh, chắc chắn anh ta sẽ dồn hết sức giành lấy, dẫu lỗ một chút cũng phải lấy.”

“Nhưng nếu anh ta quyết lấy cho bằng được, anh sẽ làm sao? Đơn hàng này cũng rất quan trọng với tập đoàn chúng ta.”

Tập đoàn chúng ta?

Trái tim Lệ Thành Vũ rung lên.

“Tính sau đi.” Anh không nói rõ, Ôn Khinh Khinh cũng chẳng hỏi tiếp.

Cô đưa điện thoại cho Lệ Thành Vũ.

Anh im lặng hai giây bèn từ chối: “Không cần thiết.”

Nếu đã đánh cờ, tất nhiên phải do cả hai cùng chơi, Ôn Khinh Khinh đã bày trận, vì sao anh không thể.

Về việc rốt cuộc Ôn Khinh Khinh có thật sự đứng về phía anh hay không, rất nhanh thôi anh sẽ biết được đáp án.

Sau khi Ôn Khinh Khinh rời khỏi phòng sách, trợ lý bèn tiến vào.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc Lý đã gọi rất nhiều lần yêu cầu gặp mặt nói chuyện với ngài.”

“Kệ đi.”

“Hai ngày trước anh ta còn chạy đến chờ trước cổng công ty.”

“Vậy thì xem thử quyết tâm của anh ta.” Lệ Thành Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Bảo người bên dưới tạo chút độ khó cho anh ta.”

Trợ lý suy nghĩ một lúc đã biết Lệ Thành Vũ có ý gì.

“Vâng, tôi sẽ dặn dò bên dưới.”

“Anh cho người canh chừng hành động của Hứa Nam Hán.”

“Vâng.”

“Không còn việc gì nữa.”

Nhưng trợ lý không có ý định rời đi, anh ấy nhìn Lệ Thành Vũ muốn nói lại thôi.

“Còn chuyện gì sao?”

“Tổng giám đốc, bác sĩ nói chân của ngài cần phải xoa bóp, xoa bóp có lợi cho việc hồi phục vết thương chân của ngài.”

Anh ấy vừa lên tiếng đã nói đến việc này, sắc mặt Lệ Thành Vũ trở nên u ám đáng sợ, lúc nhìn về phía anh ấy, ánh mắt như dao róc trên người, anh ấy đứng yên tại chỗ chẳng dám nhìn Lệ Thành Vũ nữa.

“Cút!”

Trợ lý vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến chuyện này có ích cho Lệ Thành Vũ nên anh ấy vẫn muốn lên tiếng.

Nhưng sau khi chạm vào ánh mắt Lệ Thành Vũ anh ấy lại nghẹn trở về, anh ấy rất biết rõ, nếu mình còn nói nữa, chắc chắn sẽ khiến anh ấy cuốn gói rời đi.

Trợ lý chỉ đành cúi người thật sâu rồi ra khỏi phòng sách.

Vừa bước ra, anh ấy đã nghe thấy tiếng vỡ vụn của vật nặng rơi xuống đất, dọa anh ấy giật mình.

“Chuyện gì vậy? Bên trong đã xảy ra chuyện gì thế?” Ôn Khinh Khinh nghe thấy tiếng động chạy qua đó hỏi với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao, cô nghỉ ngơi đi, chỗ này có tôi rồi.”

Ôn Khinh Khinh chú ý sắc mặt trợ lý không đúng lắm.

“Anh chọc giận anh ấy à?”

Trợ lý thoáng chốc chẳng nói gì nữa, lập tức cúi đầu.

Điều này khiến Ôn Khinh Khinh thấy lạ, trợ lý theo Lệ Thành Vũ nhiều năm nên đã quá rõ tính tình của anh, sao lại chọc giận anh được?

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Là lỗi của tôi, cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chờ tổng giám đốc trách phạt.”

Cô hiểu đây là không muốn nói với cô, trợ lý không hề tin cô, lo cô sẽ tổn thương Lệ Thành Vũ.

“Có phải chuyện chân của anh ấy không?”

Biểu cảm trợ lý thay đổi nhưng lập tức cúi đầu: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ xử lý.”

Quả thật Ôn Khinh Khinh đã bị chọc tức đến bật cười.

“Anh qua đây với tôi một lát.” Giọng cô nghiêm túc chẳng hề trưng cầu ý kiến của trợ lý.

Trợ lý còn đang do dự.

“Sao đây? Lời tôi nói anh không nghe à?” Mặt cô đanh lại, ánh mắt sắc bén.

“Bà chủ, cô có gì căn dặn?” Trợ lý đi vài bước sang bên cạnh.

“Chân của ông chủ, chúng ta đều biết rõ là tâm bệnh của anh ấy, vết thương trên chân của anh ấy không phải hoàn toàn không thể chữa khỏi, là tự anh ấy từ bỏ, chúng ta nhất định phải giúp anh ấy xây dựng lại lòng tin mới được.”

Trợ lý sững sờ, không ngờ Ôn Khinh Khinh lại nói chuyện này, trong ấn tượng của anh ấy, chẳng phải Ôn Khinh Khinh còn ước chân của ông chủ vĩnh viễn cũng không lành lại sao?

“Anh ấy là người có yêu cầu rất cao với bản thân, hễ chuyện gì cũng muốn hoàn hảo, vết thương trên chân là cú sốc quá lớn với anh ấy.”

“Vâng, ông chủ vốn là người mạnh mẽ, bây giờ thế này...” Trợ lý nói một nửa nhận ra mình đã thốt ra theo lời Ôn Khinh Khinh, lập tức im miệng.

Anh ấy không biết Ôn Khinh Khinh có mục đích gì, lo rằng cô muốn moi tin từ chỗ mình.

“Tôi biết anh ấy có thể đứng dậy và vẫn có thể đi lại, cho nên vẫn còn cứu được.”

Trợ lý ngạc nhiên trợn to mắt, chuyện này coi như bí mật, nếu không phải người thân thiết sẽ không biết được.

“Cho nên anh có thể cho tôi biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì không?”

Trợ lý hé môi rồi khép lại.

Ôn Khinh Khinh thật sự sắp tức chết rồi, nhưng cô không oán trách được người khác, cô hít sâu một hơi trừng mắt nhìn trợ lý: “Được, tốt lắm, không sao!” Dứt lời cô bèn rời đi.

Lúc quay về phòng cô thật sự giận đến muốn nổ tung, lúc thì lăn lộn trên giường, lúc thì đấm giường, khi lại đứng dậy nhảy vài cái, mãi một lúc mới xem như trút hết.

Cô giận chính mình nên càng tức hơn.

Ôn Khinh Khinh lấy y thuật ra ép bản thân bình tĩnh, chuyên nghiên cứu về phương diện tổn thương chân. Thực ra Lệ Thành Vũ không chỉ bị thương ở chân mà còn mắc bệnh tâm lý, cô phải đọc sách tâm lý mới được.

Đọc đến trước hai giờ sáng, cô chỉnh sửa lại không ít ghi chép rồi mới ngủ.

Ôn Khinh Khinh ngủ đến hơn bảy giờ sáng mới dậy.

Cô nhìn vết cắn trên cổ, chỗ đó đã bắt đầu đóng vảy rồi nên cảm giác hơi ngứa.

Lỡ để lại sẹo thì phải làm sao đây?

Để lại hai hàng sẹo dấu răng trên cổ trông quá kỳ cục, cô phải mua thuốc trị sẹo mới được.

Ban ngày cô không ra ngoài mà chỉ ở trong nhà nghiên cứu hướng đi của nền kinh tế gần đây cùng với xem tin tức thời sự, cô nhớ khoảng thời gian này thị trường chứng khoán không tốt lắm, nhưng sẽ có làn sóng tăng trưởng mạnh mẽ vào nửa năm tới đến gần cuối năm. Cô định gần đây sẽ bắt đầu sắp xếp, đầu tư tiền vào thị trường chứng khoán và các quỹ.

Tiền để đó không dùng sẽ không sinh lời, tiền sinh tiền mới là đúng đắn.

Buổi tối Lệ Thành Vũ về ăn cơm rồi vào phòng sách, Ôn Khinh Khinh cũng về phòng ngủ tiếp tục nghiên cứu con đường làm giàu tiếp theo của mình.

Tiếng điện thoại chợt vang lên.

“A lô.”

“Khinh Khinh, là anh.” Giọng nói say xỉn của Hứa Nam Hán vang lên trong điện thoại.

“Anh rể, sao vậy?”

“Anh khó chịu quá, sao Hạ Nhi có thể hiểu lầm anh như vậy? Anh thật sự không có mà, Khinh Khinh, tấm lòng anh dành cho cô ấy người khác không rõ nhưng em biết mà phải không?”

Trong lòng Ôn Khinh Khinh suy đoán ngay.

“Anh rể, hai người sao thế? Có phải hiểu lầm gì không? Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi?”

“Cô ấy không tin anh, có giải thích thế nào cô ấy cũng không tin, anh không biết phải làm sao hết, cô ấy còn muốn hủy hôn với anh.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Ôn Khinh Khinh quan tâm một cách hời hợt.

Sau đó cô nghe bên kia truyền đến tiếng nôn mửa.

“Anh không sao chứ? Để em gọi điện cho chị đến đón anh.”

“Cô ấy không đến đâu, cô ấy chặn số anh rồi, Khinh Khinh, em có thể đến đây uống với anh không? Anh buồn quá, anh không biết phải nói chuyện này với ai hết.”

“À chuyện này có vẻ không tiện lắm đâu? Lúc trước chị đã trách em quá gần gũi với anh, nếu em đến tìm anh, chị sẽ giận đấy.”

Hứa Nam Hán yên lặng một lúc sau lên tiếng: “Giờ cô ấy không để ý gì đến anh, nếu em sợ thì thôi vậy, anh không quấy rầy em nữa, làm phiền em rồi.”

Hay là lấy lùi làm tiến?

“Anh đang ở đâu? Gửi định vị cho em.”

 

Advertisement
';
Advertisement