Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Ôn Khinh Khinh bất ngờ bật cười, sau đó dứt khoát nói: “Không muốn. 

Đúng lúc Lệ Thành Vũ còn đang ngỡ ngàng thì lại thấy cô bắt đầu từ tốn xé nát bản thỏa thuận ly hôn. 

Cô ném mảnh giấy vụn vào trong thùng rác, sau đó chống hai tay lên mặt bàn, hơi nghiêng người về phía trước. 

“Lệ Thành Vũ, em không muốn ly hôn với anh, nhớ cho rõ nhé? Em nhắc lại lần nữa, em không muốn ly hôn với anh. 

Chưa kịp để anh đáp lời thì cô đã đưa ngón trỏ khẽ nâng cằm anh lên rồi bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi anh với tốc độ cực nhanh, sau đó cô lùi lại, đứng thẳng dậy. 

“Ngủ ngon nhé, anh yêu. 

Nói xong, cô rời khỏi phòng sách, để lại một mình Lệ Thành Vũ vẫn đang sững người. 

Anh nâng tay sờ vào môi mình, trên đó vẫn còn vương lại hương đào nhè nhẹ, dường như còn cảm nhận được chút hơi ấm từ đôi môi cô để lại. 

Ánh mắt anh dừng lại ở thùng rác, nhìn những mảnh giấy vụn ở trong đó, anh không tức giận, thậm chí khóe môi còn khẽ cong lên. 

Không ai hiểu rõ sự quyết tâm ly hôn của Ôn Khinh Khinh hơn anh, nhưng khi cơ hội ly hôn ở ngay trước mắt thì cô lại không nắm lấy, ngược lại còn nói là không muốn ly hôn với anh. Chẳng lẽ cô thực sự đã bắt đầu thay đổi rồi? Anh có thể thử tin tưởng Ôn Khinh Khinh được không? 

Anh gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, không tiếp tục để tâm nữa vì vẫn còn công việc cần giải quyết. 

Việc để vuột mất hợp đồng với phía chính phủ đúng là có tổn thất nhất định đối với tập đoàn nhưng may là anh đã chuẩn bị từ trước. Chỉ cần mau chóng sắp xếp ổn thỏa thì không những không bị ảnh hưởng mà còn có thể thu về lợi nhuận lớn hơn. 

Ôn Khinh Khinh trở về phòng. 

Trước đó, thầy của cô đã nhờ một hacker giúp đỡ, giờ người đó đã gửi cho cô đoạn video giám sát mà cô cần. 

Thầy gọi điện cho cô. 

“Học trò à, mấy chỗ con nói đều có dấu hiệu camera bị xóa dữ liệu nhưng người của tôi đã khôi phục lại được rồi” 

“Cảm ơn thầy, thầy đã giúp con một việc lớn đấy!” 

“Chuyện nhỏ thôi mà. Đợi tôi về nước, thầy sẽ kiểm tra tay nghề nấu nướng của con đấy. Nếu không làm thầy hài lòng thì con xong đời luôn đấy” 

“Hả? Khi nào thầy về nước vậy?” 

“Sợ rồi à?” 

“Làm gì có chuyện đó, là vì con thấy nhớ thầy thôi mà. 

“Khi nào thầy về thì sẽ báo trước. Vậy nhé, bye bye. 

Cúp máy xong, Ôn Khinh Khinh lập tức mở đoạn video giám sát ra xem. 

Trong video, cô có thể thấy rất rõ người đã bế Du Du rồi ném cậu bé xuống hồ. Kẻ đó cao khoảng một mét bảy, đầu đội mũ đen. Ở một vài đoạn, không thể thấy rõ mặt do góc quay nhưng vì cô đã yêu cầu trích xuất hình ảnh từ nhiều khu vực khác nhau nên ở vài vị trí khác, kẻ đó cũng không để ý đến camera, khiến khuôn mặt hiện lên rất rõ ràng. Cô lập tức chụp màn hình lại. 

Còn người thứ hai, nếu không xem kỹ thì đúng là rất khó phát hiện ra. 

Do không biết người đó là ai mà chỉ thấy kẻ đó đã lặn sẵn dưới hồ nước từ sớm, chỉ đợi Ôn Khinh Khinh nhảy xuống là hành động. 

Cô tua đi tua lại đoạn video nhiều lần, cuối cùng cũng phát hiện ra trên người của một người có hơi nước rất rõ ràng vì người đó đi đến đâu là để lại dấu chân ướt đến đó. 

Người này trông khá to con, cao tầm một mét bảy lăm cùng với vóc dáng lực lưỡng, sống mũi có một vết sẹo, miệng thì hơi bị hô. 

Cô phóng to hình ảnh lên thì có thể nhìn thấy rõ những vết cào xước trên cổ người đó. Ôn Khinh Khinh lập tức nghĩ đến lúc mình vùng vẫy trong nước, chắc chắn là đã làm đối phương bị thương, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người này. 

Cô liên hệ lại với hacker, sẵn sàng trả thêm tiền để nhờ điều tra danh tính và địa chỉ của hai kẻ đó. 

Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến Lâm Hạ Nhi thì cô sẽ đi tìm cô ta để mọi thông tin. 

Nhưng không ngờ, Lâm Hạ Nhi lại chủ động tìm đến cô trước, đến thẳng biệt thự nhà họ Lê. 

“Bà chủ, cô Lâm đến ạ. Gần đây, nhờ vào thái độ và cách cư xử tốt ở nhà họ Lệ, Ôn Khinh Khinh đã dần khiến người giúp việc trong nhà thay đổi cái nhìn về mình, dù trong 

lòng họ vẫn còn chút dè chừng. 

“Cho chị ta vào đi" 

Lâm Hạ Nhi bước vào khiến Ôn Khinh Khinh hơi sững người, vì trông cô ta tiều tụy hơn hẳn. “Chị à... Chị bị sao vậy? Có chuyện gì à, nhìn chị như già đi năm tuổi vậy đó.” 

" "1 

Vốn tâm trạng đang không vui sẵn, nghe vậy xong Lâm Hạ Nhi lại càng khó chịu hơn. 

“Khinh Khinh, chị khổ lắm. Cô ta bước tới nắm lấy tay của Ôn Khinh Khinh nhưng cô đã cố tình với tay lấy một món đồ bên cạnh để tránh cô ta. 

“Có chuyện gì thế?” 

“Là... Là Hứa Nam Hán. Anh ta... Anh ta bắt nạt chị.” Vừa nói xong, Lâm Hạ Nhi đã rưng rưng nước mắt, trông như thể vừa phải chịu một nỗi uất ức rất lớn vậy. 

Ôn Khinh Khinh lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: "Anh ấy bắt nạt chị à? Vậy thì chúng ta phải báo công an thôi. 

Nói xong, cô lập tức lấy điện thoại ra định gọi báo cảnh sát làm Lâm Hạ Nhi hoảng hốt túm chặt lấy tay cô: “Khinh Khinh, em làm gì thế?” 

“Chứ chẳng phải chị vừa nói là anh ấy bắt nạt chị sao?” Cô chớp mắt đầy vô tội nhìn lại. 

“Không phải kiểu bắt nạt đó, là... Chúng ta vào phòng ngủ nói chuyện đi" 

“Chị à, Lệ Thành Vũ đang không ở nhà, cứ nói ở đây đi. Dạo này anh ấy vốn đã không tin tưởng em rồi, nếu mình vào phòng ngủ nói chuyện thì anh ấy lại sẽ vin vào chuyện đó để nói em đấy. Bây giờ em không thể để anh ấy nắm được điểm yếu, nếu không thì không ly hôn được đâu. 

Lâm Hạ Nhi nhìn quanh, thấy không có người giúp việc nào ở gần thì nghĩ nói ở đây chắc cũng không sao. 

“Lần trước anh ta say rượu, chẳng phải em đã không đến đón anh ta sao? Sau đó anh ta cũng không về nhà, chị gọi mãi cũng không được. Hỏi thì anh ta lại bảo qua nhà bạn ngủ lại một đêm.” 

“Thế chị có hỏi lại người bạn đó không?” 

“Có hỏi rồi, bạn của anh ta cũng nói y chang như vậy. Nhưng mà đó là bạn của anh ta, chắc chắn sẽ bao che cho nhau. Trực giác của chị mách bảo rằng chuyện của tối đó không đơn giản chút nào. 

“Chị à, có khi nào chị nghĩ hơi nhiều rồi không?” 

“Không đâu! Dạo này anh ta rất lạnh nhạt với chị... Em nói xem, liệu có phải anh ta muốn hủy hôn không?” Lúc hỏi ra câu này, trông Lâm Hạ Nhi rất lo lắng. 

“Chị à, anh ấy lạnh nhạt với chị là vì chuyện trước đây, với cả chị cũng chẳng tin tưởng anh ấy mà. Nếu anh ấy đối xử quá tốt với chị thì lúc đó mới nên cảnh giác, biết đâu anh ấy đang làm chuyện gì có lỗi đấy.” 

“Là, là vậy sao?” Nghe cũng có vẻ hợp lý. 

Ôn Khinh Khinh gật đầu. 

“Chắc chắn là như vậy rồi. Hai người yêu nhau như thế, mà anh ấy đâu phải kiểu người lăng nhăng, sao có thể dễ dàng phản bội chị được chứ?” 

Lâm Hạ Nhi chỉ cảm thấy bối rối, nếu không phải vì quá hiểu Ôn Khinh Khinh thì cô ta còn tưởng mình đang bị Ôn Khinh Khinh nói móc mỉa nữa đấy. 

Đang nói chuyện thì hai cái đầu nhỏ ló ra, chính là Túc Túc và Du Du. 

“Hai đứa làm gì thế? Mau lại đây, dì Hạ Nhi đến rồi này. 

Túc Túc và Du Du nhìn nhau rồi từ từ đi về phía Ôn Khinh Khinh. 

“Cháu chào dì Hạ Nhi ạ. Hai đứa trẻ đồng thanh chào. 

“Chào các cháu, lâu không gặp mà thấy hai đứa lớn hẳn ra rồi đấy” 

Túc Túc đi vòng quanh Lâm Hạ Nhi một vòng, bàn tay nhỏ xíu che miệng, lẩm bẩm cái gì đó mà không nghe rõ. 

“Con đang tìm gì thế?" Ôn Khinh Khinh hỏi. 

“Dì ơi, dì không mang quà đến ạ?” 

Lâm Hạ Nhi sững người. 

Cái này thì.... 

Thật ra mỗi lần cô ta đến nhà họ Lệ đều không mang theo gì cả. 

“Anh ơi, chẳng phải cô giáo nói khi đến nhà người khác chơi thì phải mang theo quà sao? Không thì là không lễ phép đó.” Túc Túc khó hiểu, quay sang hỏi Du Du. 

“Suỵt, Túc Túc, em không được nói vậy với dì Hạ Nhi, dì sẽ buồn đấy.” Du Du kéo Túc Túc về phía mình rồi nói với Lâm Hạ Nhi: “Dì Hạ Nhi, không sao đâu ạ. Dì với mẹ cháu thân thiết như vậy, không cần mang quà cũng được, với lại nhà cháu cũng không thiếu gì hết. 

“.” Sao nghe hai đứa nhỏ này nói chuyện, cô ta cứ cảm giác như là đang bị móc mỉa thế nhỉ? 

Du Du đi đến chỗ tủ lạnh, mở cửa rồi quay lại hỏi: “Dì Hạ Nhi, dì muốn uống trà xanh không ạ?”

Advertisement
';
Advertisement