Lâm Hạ Nhi và Ôn Khinh Khinh đều hơi sững sờ.
Hai người nhìn sang Du Du, vẻ mặt của cậu bé rất bình thường, trong tay còn đang cầm một chai trà xanh nhập khẩu.
"Dì không uống đâu" Lâm Hạ Nhi lắc đầu.
"Dì ơi, trông dì có vẻ mệt mỏi lắm, nên uống thêm chút trà xanh đi. Ba cháu nói trà xanh giúp đẹp da và giữ gìn nhan sắc đó." Du Du rất kiên trì.
11
Ôn Khinh Khinh ở bên cạnh phụ hoạ thêm: "Chị thử xem đi, trà xanh này uống cũng ngon mà"
"Thôi được rồi."
Du Du cầm chai trà xanh tiến lại gần cô ta.
"Ơ, mẹ ơi, dưới mắt dì Hạ Nhi có nếp nhăn này!" Cậu bé chỉ vào dưới mắt Lâm Hạ Nhi hỏi.
"Dì Hạ Nhi còn trẻ thế này làm sao có nếp nhăn được, con dẫn em gái đi chơi đi."
Lâm Hạ Nhi đưa tay sờ dưới mắt mình theo phản xạ, vẻ mặt thoáng chút hoảng loạn.
"Mẹ ơi, nói dối là không tốt đâu, như vậy là làm gương xấu. Rõ ràng dưới mắt dì Hạ Nhi có nếp nhăn mà, một nếp, hai nếp, ba nếp... có đến bảy nếp lận!"
Lâm Hạ Nhi lập tức bùng nổ hét lên "Câm miệng!"
Cô ta quát thẳng vào Du Du khiến cậu bé bị dọa sợ giật mình. Ôn Khinh Khinh vội vàng kéo con trai lại: "Chị à, chị làm gì vậy? Thằng bé vẫn còn nhỏ mà!"
Không ngờ Du Du còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Mẹ ơi, dưới mắt mẹ thì không có, một vết cũng không có." Nói xong cậu bé còn vui vẻ khen thêm: "Mẹ đẹp quá, mẹ thật trẻ trung!"
Những lời của Du Du như hàng trăm mũi tên đâm thẳng vào Lâm Hạ Nhi, cô ta tức đến mức suýt nữa muốn đánh Du Du.
Ôn Khinh Khinh bịt miệng con trai lại, rồi áy náy nói với Lâm Hạ Nhi: "Chị đừng để bụng nhé, trẻ con nói năng bậy bạ thôi mà."
"Chị đi trước đây. Làm sao mà Lâm Hạ Nhi chịu nổi nữa, cô ta đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Chị ơi, đừng mà, mới đến đã đi rồi sao? Chị định so đo với Du Du sao? Chị ơi, chị đang giận em vì không dạy dỗ con cho tốt à?" Cô cúi đầu, vẻ mặt đầy uất ức. Lâm Hạ Nhi: "???"
Cô ta cầm chai trà xanh chưa mở ra đưa lại: "Khinh Khinh, hay là em uống đi"
"Nhà em vẫn còn nhiều mà, chị uống đi. Lâu lắm rồi chị mới đến, trà xanh này là hàng nhập khẩu đấy, không dễ mua đâu"
"... Đây là đang khoe khoang sao?
Thân phận cô Lệ vốn là của cô ta!
"À đúng rồi, em chợt nhớ ra một chuyện. Chị à, chuyện lần trước em và Du Du bị rơi xuống nước chắc chị cũng biết rồi chứ?"
"Ừ, chị biết, sao vậy?"
Nhắc đến chuyện này, Du Du đang ở trong lòng Ôn Khinh Khinh bỗng cứng người lại, sau đó rời khỏi vòng tay ôm ấp của Ôn Khinh Khinh, đi tới ngồi cạnh em gái. "Chuyện này bọn em vẫn đang điều tra, giờ cuối cùng cũng có manh mối rồi"
"Có manh mối rồi? Là thế nào? Tìm được người hại hai mẹ con em rồi à?"
Trong lúc nói, Ôn Khinh Khinh luôn quan sát sắc mặt của Lâm Hạ Nhi. Cô đã phát hiện rõ sự căng thẳng trên gương mặt Lâm Hạ Nhi, chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới cô ta.
"Bọn em đã biết được diện mạo của hai người đó, chắc chẳng mấy chốc là bắt được thôi."
Lâm Hạ Nhi lập tức bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Nhưng mà chẳng phải em từng nói chuyện này là do Lệ Thành Vũ làm sao?" Nói xong, cô ta như sực nhớ tới sự hiện diện của Du Du và Túc Túc nên vội vàng bịt miệng mình lại: "Đã biết mặt rồi thì mau bắt đi chứ, đúng là quá đáng thật.
"Ủa? Em từng nói thế sao? Chẳng phải chị từng bảo với em là nghi ngờ anh ấy làm sao?" Ôn Khinh Khinh giả vờ ngạc nhiên hỏi lại.
"Sao chị lại nói vậy được? Dù sao Lệ Thành Vũ cũng là ba của Du Du mà!"
"Đúng vậy, hổ dữ còn không ăn thịt con mình, khi tìm được hai người đó rồi thì chắc chắn có thể điều tra ra sự thật!" Cô nói rất chắc chắn, nhưng Lâm Hạ Nhi lại càng thêm bất
an.
"Khinh Khinh, chị nhớ ra còn việc ở công ty chưa xử lý xong, chị phải về trước đây"
"Hả? Chị không ở lại ăn cơm cùng nhau sao?"
"Không, không cần đâu, để lần sau nhé"
Lâm Hạ Nhi vội vã rời đi.
Ôn Khinh Khinh lập tức nhắn tin cho thám tử tư mà cô đã liên lạc từ trước.
[Theo dõi Lâm Hạ Nhi giúp tôi, nếu chị ta đi tìm hai người kia thì báo cho tôi biết.
Gửi tin xong, cô vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt tức giận của Du Du.
"Sao mẹ lại nói với người khác là ba làm chuyện đó?" Cậu bé mở miệng, mặc dù giọng nói còn non nớt nhưng đã xen lẫn sự lạnh lùng.
Ôn Khinh Khinh bật cười, không nói gì.
"Mẹ cười gì ạ? Sao mẹ không nói gì?" Lúc này Du Du rất giận, cực kỳ giận. Cậu bé vốn đã dần thay đổi cách nhìn với mẹ, vậy mà...
"Lâm Hạ Nhi nói gì mà con tin hết sao? Xem ra con cũng chẳng thông minh như mẹ nghĩ.
Câu nói ấy khiến Du Du sững người.
Lần đầu tiên trên gương mặt Du Du hiện lên vẻ ngơ ngác như vậy, đôi mắt cậu bé mở to, trông có chút bối rối.
"Con, con đâu có tin cô ta, con chỉ đang hỏi mẹ để xác nhận thôi!" Cậu bé vội vàng phản bác.
"Ồ, vậy à, là xác nhận chứ không phải chất vấn đúng không? Vậy tức là lời mẹ nói chỉ có độ đáng tin là 50% đúng chứ?"
"Mẹ cứ nói đi, con tự mình phán đoán"
Ôn Khinh Khinh gật đầu: "Du Du thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có phán đoán riêng"
"Người đã làm hại mẹ và con sắp bị tìm ra rồi, sự thật thế nào rất nhanh sẽ rõ.
Du Du liếc nhìn cô một cái mà không nói gì, có vẻ đang suy nghĩ xem lời cô nói có thật hay không.
"Không phải con luôn cho rằng là mẹ làm sao? Nếu thật sự là mẹ, thì mẹ đâu cần phải đi tìm người đó, không tìm được gã thì cũng chẳng có bằng chứng gì. Mẹ vất vả tìm bằng được gã là để chứng minh chuyện này không phải mẹ làm"
"Vậy thì đợi mẹ tìm được người đi."
"Ùm."
Ôn Khinh Khinh vẫn luôn chờ tin từ thám tử tư.
Mặc dù cô khá hiểu Lâm Hạ Nhi, nhưng vẫn lo rằng chuyện này có thể sẽ bị lật ngược. Cô nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình, mới có thể xoá tan khúc mắc giữa cô và Du Du.
May mà không lâu sau, thám tử đã báo tin đã tìm được người. Ôn Khinh Khinh bảo anh ấy tiếp tục theo dõi người đó, cô muốn tìm cả hai người. Chỉ tìm được một người thì không có tác dụng lớn, người đang ẩn trong hồ nước kia mới là then chốt.
Tối hôm đó, Ôn Khinh Khinh đến gặp Lệ Thành Vũ, báo rằng mình đã tìm được người.
"Chính hai người này đã ra tay với mẹ con em ngày hôm đó." Cô đặt hai tấm ảnh lên bàn cho anh xem.
Lệ Thành Vũ có chút bất ngờ.
"Người này thì anh cũng tra ra được rồi, nhưng còn người kia, em điều tra kiểu gì mà ra được vậy?" Anh chỉ vào tấm ảnh của người đàn ông cao một mét bảy lăm. "Em nhờ người xem lại camera giám sát, lúc gã đi qua thì sàn có dấu chân ướt, hơn nữa vẻ mặt vô cùng hoảng loạn. Trên cổ còn có vết cào, chắc là do em cào trúng. Khi trả lời, Ôn Khinh Khinh vô cùng bình tĩnh, lý lẽ rõ ràng.
"Hôm nay lúc Lâm Hạ Nhi đến, em cố ý gài bẫy chị ta một chút, sau đó cho người bám theo, quả nhiên chị ta đã đi tìm người này." Cô chỉ vào người trong tấm ảnh, chính là kẻ
đã ôm Du Du ném xuống hồ.
"Vậy em định làm gì tiếp theo?"
"Em đã cho người canh chừng rồi, nhất định không để gã chạy thoát. Nếu để gã chạy mất, thì em có nhảy xuống đại dương cũng không rửa sạch."
Nhưng Lệ Thành Vũ lại khẽ cười khẩy.
"Làm sao anh biết em không thông đồng với gã để đẩy Lâm Hạ Nhi ra chịu tội thay?"
"Anh có thể báo cảnh sát, em tin chắc cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Cho dù em có thông đồng với gã thì khi động chạm đến lợi ích cá nhân, chắc chắn gã cũng sẽ tự lo cho mình. Hơn nữa, muốn buộc tội thông đồng cũng phải có bằng chứng, chẳng lẽ chỉ cần anh nói một câu bọn em thông đồng là thành thông đồng sao?"
Ôn Khinh Khinh cúi xuống nhìn anh. Lúc này khoảng cách hai người rất gần, hơi thở của cô như phả thẳng lên mặt anh.
"Nói em thông đồng à? Vậy anh hãy đưa bằng chứng ra đi"