Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Đôi môi đỏ mọng bất ngờ áp sát lại, nhịp tim của Lệ Thành Vũ như lỡ mất một nhịp. 

Anh nghiêng mặt đi, giả vờ như không có việc gì, cầm tấm ảnh lên xem. 

"Giờ em đã tìm được cả hai người hay mới chỉ tìm thấy một?" 

"Chỉ mới tìm được người này." 

Ôn Khinh Khinh cong môi đứng thẳng dậy, cô không hề bỏ lỡ chi tiết vành tai Lệ Thành Vũ hơi ửng đỏ. 

"Nhưng có thể lần ra người kia qua gã, gã là Mã Xung" 

Lúc này điện thoại rung lên, là thám tử tư gửi tin nhắn tới, nói rằng Mã Xung đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. 

"Em đi gọi điện một lát." 

Cô bấm máy. 

"Trong tình hình hiện tại, chắc chắn gã không thể đi tàu hoả hay máy bay, chỉ có thể bắt xe dù thôi." 

"Ừ" 

"Một lát nữa anh gửi biển số xe cho chúng tôi, chúng tôi sẽ chặn gã lại" 

Gọi điện xong, Ôn Khinh Khinh quay sang nhìn Lệ Thành Vũ: "Sao? Có hứng đi chặn người không?" 

"Được, đi xem thử" 

Vốn dĩ Lệ Thành Vũ cũng đang điều tra chuyện này nên dù việc này có phải do Ôn Khinh Khinh làm hay không, anh cũng muốn điều tra rõ. Nếu không phải cô làm, vậy thì là có kẻ giấu mặt muốn hãm hại vợ con anh, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. 

Chỉ với một cú điện thoại, Lệ Thành Vũ đã gọi tới không ít người, bọn họ lái ba chiếc xe để chặn bắt Mã Xung. 

Ôn Khinh Khinh và anh ngồi cùng một xe. 

"Chút nữa em sẽ không lộ mặt ngay, để các anh thẩm vấn trước. Em sẽ chọn thời điểm thích hợp để xuất hiện." 

Lệ Thành Vũ không có ý kiến gì. 

Bây giờ quả thật Ôn Khinh Khinh đã thông minh hơn trước nhiều. 

Trước đây anh từng thử vạch trần bộ mặt thật của Lâm Hạ Nhi với Ôn Khinh Khinh, nhưng cô không tin. Nếu lần này thật sự là do Lâm Hạ Nhi làm, vậy thì Ôn Khinh Khinh cũng sẽ nhìn rõ con người thật của cô ta. 

Biết biển số xe rồi thì việc chặn xe là rất dễ, huống hồ còn có thám tử tư bám sát, tuyệt đối không thể để mất dấu. 

Lúc này, Mã Xung đang ngồi trong xe, trong lòng thấp thỏm không yên. Dọc đường, gã cứ liên tục quan sát xem có cảnh sát giao thông hay không, sợ bị chặn lại. 

"Bác tài, đi đường nhỏ đi, lát nữa anh rẽ vào bên kia. 

"Anh quen đường là được" 

"Tôi biết đường, cứ đi lối này." 

"Được thôi.” 

Tài xế cũng không nghi ngờ gì. Chuyến này tiền cước không ít, đương nhiên là ông ấy nghe theo hành khách rồi. 

Sau khi rẽ vào đường nhỏ, Mã Xung thở phào nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng khi quay đầu nhìn ra phía sau, gã phát hiện có một chiếc xe đang bám theo, tim lập tức nhảy dựng 

lên. 

Bị theo dõi sao? 

Chắc không đến mức đó chứ, nếu là cảnh sát thì đã trực tiếp ra hiệu cho dừng xe rồi. 

Chắc chỉ là tình cờ thôi. 

Thấy chiếc xe phía sau rẽ vào một lối khác, gã mới yên tâm hơn. 

Chỉ cần qua được đoạn này là ổn, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai điều tra vụ này nữa. Quan trọng là đứa trẻ và người phụ nữ kia không sao, thì cũng sẽ không bị truy đuổi mãi. 

Nghĩ vậy, tâm trạng của gã cũng thoải mái hơn đôi chút. 

Nhưng chiếc xe lại bất ngờ dừng lại. 

"Sao thế này?" 

"Phía trước có xe đang đậu. 

"Xảy ra tai nạn à?" 

"Không rõ nữa, cứ đợi chút đã." 

Lúc này có người đi tới, tài xế hạ kính xe xuống. 

"Xin lỗi nhé, phía trước có va chạm nhẹ, cần các anh chờ một lát" 

"Còn phải đợi bao lâu?" Mã Xung hỏi. 

"Sẽ nhanh thôi." 

Đúng lúc đó, có hai người tản ra đứng hai bên xe. 

Một người trong số họ mở cửa xe. 

"Mã Xung, xuống xe!" 

Mã Xung giật nảy mình, lập tức định mở cửa bên kia để trốn, nhưng bên đó đã có người chờ sẵn, trực tiếp tóm lấy gã. "Còn định chạy đi đâu nữa?" 

Chỉ trong nháy mắt đã khống chế được Mã Xung. 

"Thả tôi ra!" Mã Xung giãy giụa. 

Tài xế thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, đây là chuyện gì vậy? 

"Ông có thể báo cảnh sát. 

"Đừng, đừng báo cảnh sát!" Ngược lại, chính Mã Xung lại hoảng hốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gã không nhịn được mà hét lên: "Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát giúp tôi!" 

Tài xế ngẩn người, cuối cùng là báo hay không báo cảnh sát đây? 

"Có báo hay không, tuỳ ông." 

Người của Lệ Thành Vũ để lại câu đó rồi lôi Mã Xung đi. Họ nhét gã vào ghế sau một chiếc xe rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường. 

Còn về việc tài xế kia có báo cảnh sát hay không, bọn họ cũng chẳng quan tâm. Cùng lắm thì giao người cho cảnh sát là được. 

Mã Xung ngồi trong xe, trong lòng vô cùng hoảng loạn. 

"Anh này, các anh, các anh định làm gì vậy? Tôi, tôi không có tiền đâu, các anh nhìn bộ dạng tôi thế này, chắc cũng biết là không phải người có tiền rồi chứ?" 

"Không có tiền à?" Người kia mở túi của gã ra, bên trong là một xấp tiền mặt không nhỏ: "Thế này mà bảo không có tiền sao?" 

Sắc mặt Mã Xung tái mét. 

"Vậy, vậy tôi đưa hết tiền cho các anh, các anh bỏ qua cho tôi nhé?" 

"Yên tâm, chúng tôi không cần tiền của ông, chỉ cần... mạng của ông thôi" 

Nói rồi, người đó giơ tay đánh mạnh vào cổ Mã Xung, gã lập tức ngất xỉu. 

Chỉ là sợ dọc đường gã không chịu nghe lời, làm vậy cho chắc ăn. 

Mã Xung bị hắt một chậu nước lạnh vào người khiến gã lập tức bừng tỉnh, nước lạnh buốt làm gã rùng mình một cái. 

Gã ngẩng đầu lên thấy trước mặt là hai người mặc vest đen, ở giữa là một người đang ngồi trên xe lăn. Gã nhận ra người đó, chính là Lệ Thành Vũ. 

"Chuyện này là vợ cậu tự lên kế hoạch, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi" Câu đầu tiên gã đã khai như vậy. 

"Nhận tiền của người ta thì phải giúp người giải quyết hoạ, nhưng ông làm nghề này mà không có đạo đức nghề nghiệp à? Sao lại đi bán đứng khách hàng?" Giọng nói của Lệ Thành Vũ thản nhiên, giọng điệu chậm rãi như thể đang tán gẫu với Mã Xung. 

Mắt Mã Xung loé lên, lập tức nói: "Tôi chẳng còn cách nào khác, nếu không khai thì tôi xong đời. Đúng là lúc đó tôi đã ôm đứa trẻ ném xuống hồ, nhưng tôi nghĩ chắc vợ cậu chỉ muốn đùa với con chút thôi. 

"Cũng không phải là không thể, nhưng lời ông nói với đứa nhỏ, nó vẫn còn nhớ rõ đấy." 

Lệ Thành Vũ nhìn Mã Xung, rõ ràng không hề nổi giận, nhưng Mã Xung lại cảm thấy áp lực đè nặng không thở nổi. 

"Nghe thì có vẻ như mục đích chính của ông không phải là ném đứa trẻ xuống hồ, mà là muốn truyền đạt câu nói đó cho nó. Nếu đúng là vợ tôi bảo ông làm vậy, thì mục đích của cô ấy là gì?" 

"Làm sao mà tôi biết được mấy người giàu các anh nghĩ gì, cô ta bảo thế nào thì tôi làm thế ấy thôi." Mã Xung nói qua loa, dáng vẻ vô cùng cợt nhả, nhưng hai chân của gã thì không lừa được ai, hai đùi vô thức run lên bần bật. 

"Đưa bằng chứng cho tôi." 

Mã Xung sững sờ. 

"Gì cơ?" 

"Bằng chứng vợ tôi trả tiền thuê ông làm chuyện này. Nhìn ông cũng không phải kẻ ngốc, làm chuyện nguy hiểm thế này, không thể nào lại không giữ lại chút gì đó có lợi cho bản thân đúng không?" 

Mã Xung càng hoảng hơn, chẳng phải đã nói quan hệ giữa Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh không tốt sao? Nếu gã khai như vậy, chắc chắn Lệ Thành Vũ sẽ tin, giờ lại đòi bằng chứng, biết lấy gì để đưa ra đây? 

"Anh hỏi cô ta đi! Bây giờ chắc chắn cô ta đang đổ hết tội lên đầu tôi, để tôi gánh vác mọi chuyện đấy!" 

Gã nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói. 

"Tiền trong túi tôi toàn bộ đều là cô ta cho đấy! Không có tiền, đời nào tôi làm mấy chuyện này? Chính vì trả giá cao nên tôi mới dám liều mạng!" 

"Hơn nữa, nếu không phải cô ta, thì còn ai vào đây nữa?" 

Nhưng gã vừa dứt lời thì đã vang lên một giọng nữ dịu dàng. 

"Nếu ông nói là tôi cho ông tiền, vậy ông đưa ra bản ghi chép chuyển khoản đi, cái này chắc là có chứ?" 

Ôn Khinh Khinh bước ra đứng trước mặt gã khoé môi nở nụ cười nhàn nhạt, chẳng hề có chút hoảng loạn nào.

Advertisement
';
Advertisement