Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

"Nghe, nghe thấy rồi ạ" Cô ấy thầm nghĩ cô giáo Trịnh điên rồi sao? Sao lại có thể nói ra những lời như vậy. 

"Được, đến lúc đó phiền cô làm nhân chứng giúp tôi" 

Nói xong, Ôn Khinh Khinh lập tức dẫn hai đứa trẻ rời đi. 

Cô giáo Chu nhìn cô giáo Trịnh khiến cô ta lập tức bốc hỏa, giận dữ quát: "Chính cô gọi điện báo cô ta đúng không? Định nịnh nọt à? Cô xu nịnh như thế là đang mong nhà họ Lệ cho cô cái gì?" 

"Cô nói nhảm gì vậy?" 

"Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì. Giờ đây, Ôn Khinh Khinh lo cho mình còn không xong, cô nịnh nọt nhầm người rồi!" 

Cô giáo Chu thầm mắng một câu "đồ điên" rồi bỏ đi. 

May mà cô ấy đã đưa những đứa trẻ khác đi từ trước rồi, nếu không thì ảnh hưởng đến chúng sẽ rất lớn. 

Ôn Khinh Khinh và hai đứa trẻ ngồi trên xe. 

Túc Túc hào hứng nhìn mẹ nói: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ lại bảo vệ chúng con rồi. Mẹ giỏi quá đi!" 

"Túc Túc, con học những lời đó từ đâu vậy?" Cái miệng nhỏ này líu lo này lém lỉnh quá đi. 

"Con nói không đúng sao ạ?" Túc Túc hỏi lại với vẻ hơi khó hiểu. 

"Đúng, không sai chút nào." 

Túc Túc lập tức vui vẻ hẳn lên. 

Ôn Khinh Khinh nghĩ lại thì thấy cũng phải, hai đứa trẻ này vốn thông minh, lại bắt đầu học từ năm hai tuổi nên dù có biết nói những điều này thì cungc không có gì lạ. Bây giờ 

bọn trẻ cạnh tranh khốc liệt, người ta chỉ muốn con mình học càng nhiều càng tốt nhưng cô lại không muốn tạo áp lực quá lớn cho con. 

"Sau này nếu các con không muốn học mệt mỏi như vậy thì cứ nói với mẹ. Trẻ con vẫn cần có niềm vui tuổi thơ" 

"Chúng con không mệt đâu ạ, học rất vui, hơn nữa con và anh học nhanh lắm" 

Nói xong, cô bé nhìn sang Du Du, lúc này mới để ý thấy cậu bé vẫn luôn sa sầm mặt, không nói một lời nào. 

"Du Du, sao vậy con?" Ôn Khinh Khinh vừa định đưa tay ra xoa đầu Du Du thì bị cậu bé tránh đi, cô lập tức thấy ngượng ngùng nên dừng tay giữa không trung. 

Cậu bé vẫn cúi đầu, hai tay đan vào nhau và tay phải nắm chặt tay trái, rõ ràng là đang dùng sức. Tay trẻ con vốn không nhìn rõ khớp xương nhưng lúc này lại có thể thấy được, vậy tức là cậu bé đang cố gắng kìm nén điều gì đó. 

"Lúc nãy đánh nhau với Đinh Thừa Lạc có bị thương không con?" Cô dịu dàng hỏi. 

"Không cần mẹ quan tâm!" Nói xong, cậu bé lập tức nhích người sang một bên, không muốn lại gần Ôn Khinh Khinh. 

Ôn Khinh Khinh chỉ cảm thấy tim mình nhói lên, cơn đau âm ỉ từ trái tim lan ra đến tận đầu ngón tay khiến đầu ngón tay cô tê dại, lạnh ngắt trong giây lát. 

Khoảng cách vốn đã được kéo gần lại với Du Du lại nhanh chóng bị đẩy ra xa trong vài giây ngắn ngủi này. Cậu bé giống như một con nhím nhỏ xù lông chống lại cô, không muốn cho cô đến gần. 

"Anh ơi, anh bị sao vậy?" Túc Túc cũng nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, sao anh trai đột nhiên lại buồn bã vậy? 

"Không sao. Thái độ của Du Du đối với Túc Túc vẫn ổn nhưng cũng chỉ nói hai từ rồi lại im lặng. 

Về đến nhà, Du Du nhanh chóng xuống xe chạy vào nhà. Ôn Khinh Khinh bế Túc Túc vội vàng đuổi theo. 

Vừa đuổi đến cửa phòng ngủ, cô nghe một tiếng "Rầm!". Cửa phòng đã bị đóng sập lại, suýt chút nữa đập trúng Túc Túc. 

Túc Túc cũng giật mình. 

"Mẹ ơi, anh làm sao thế ạ?" 

"Chắc là anh con không vui rồi." Ôn Khinh Khinh đặt Túc Túc xuống. 

"Mẹ ơi, để con vào dỗ anh, anh rất nghe lời con." 

Túc Túc đứng ngoài cửa nói với Du Du một hồi lâu nhưng cậu bé lại nhất quyết không mở cửa, điều này khiến Túc Túc rất buồn. 

"Mẹ ơi, con xin lỗi!" 

"Sao lại nói xin lỗi? Đây không phải lỗi của Túc Túc. 

Túc Túc lại lắc đầu: "Mẹ ơi, thật ra là con mới là người đánh Đinh Thừa Lạc, không liên quan đến anh đâu. Anh làm vậy là để bảo vệ con." 

Ôn Khinh Khinh sững người, không ngờ lại có chuyện này vì cô cứ tưởng là Du Du đánh. 

"Mẹ biết Túc Túc đánh người cũng là vì muốn bảo vệ anh trai. Chuyện này không trách Túc Túc được, anh con đang giận mẹ thôi" Cô xoa đầu Túc Túc: "Cứ để anh bình tĩnh một lát đã" 

Ôn Khinh Khinh ít nhiều đoán được lý do Du Du giận dỗi. Đứa trẻ này từ nhỏ đã hay lo nghĩ, tuy nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ rất nhiều. 

"Bà chủ, bà chủ, ông bà cụ và cô chủ đến rồi ạ" Người giúp việc chạy tới nói với Ôn Khinh Khinh, vẻ mặt có chút sốt ruột. 

Ôn Khinh Khinh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mấy người bước vào, vẻ mặt rất vội vàng. 

Họ vừa vào cửa đã nhìn quanh, sau đó thấy cô. 

Ánh mắt mẹ Lệ lập tức trở nên dữ tợn, bà ta lao tới rất nhanh nên thoáng chốc đã đến trước mặt Ôn Khinh Khinh. 

Bà ta giơ tay lên tát mạnh vào Ôn Khinh Khinh. 

Một tiếng "Chát!" vang lên giòn giã, Túc Túc đứng bên cạnh hét lên một tiếng. 

"Đồ khốn nạn nhà mày! Cô dám làm ra chuyện này mà còn dám né?!" Mẹ Lệ quát lên đầy giận dữ! 

Vừa rồi bà ta giơ tay định tát vào mặt Ôn Khinh Khinh nhưng cô né đi theo phản xạ, cái tát đó giáng xuống vai cô. Bả vai lập tức vừa đau vừa tê rần, có thể tưởng tượng nếu cái tát đó mà trúng mặt thì.... 

Mẹ Lệ lại định giơ tay đánh tiếp thì bị Lệ Tần Hoài giữ lại: "Mẹ, có Túc Túc ở đây!" 

Lúc này, bà ta mới hạ tay xuống, trừng mắt nhìn Ôn Khinh Khinh đầy vẻ ác độc: "Đồ đàn bà độc ác!" 

"Bà ơi, sao bà lại đánh mẹ cháu?" Túc Túc bước lên chắn trước mặt Ôn Khinh Khinh, nhưng cô bé quá nhỏ nên hoàn toàn không thể che chắn hết được. 

"Túc Túc, cháu về phòng đi, chúng ta có chuyện muốn nói với mẹ cháu." Lệ Tần Hoài nhẹ nhàng nói với Túc Túc. 

"Có phải mọi người lại định đánh mẹ cháu không? Tại sao lại đánh mẹ cháu?" Túc Túc không chịu đi. 

"Bế con bé đi!" Ba Lệ ra lệnh. 

Ngay lập tức có người giúp việc đến bế Túc Túc nhưng cô bé lại ôm chặt chân Ôn Khinh Khinh: "Cháu không đi, cháu không đi! Mọi người đừng bắt nạt mẹ cháu!" 

Giọng cô bé đã nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe. 

"Túc Túc, con về phòng trước đi, mẹ không sao đâu" Ôn Khinh Khinh xoa tóc Túc Túc, dịu dàng nói. 

"Không, con không đi! Con không để người khác bắt nạt mẹ!" Túc Túc đã bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống. Cảnh tượng này khiến ba Lệ, mẹ Lệ và cả Lệ Tần Hoài nhìn mà vừa xót xa vừa tức tối. 

Đúng lúc này, Du Du cũng từ trong phòng lao ra: "Ông nội bà nội, mọi người định làm gì?" 

Nhìn hai đứa trẻ đều bảo vệ Ôn Khinh Khinh, mẹ Lệ càng thêm tức giận. 

"Cô nhìn xem, hai đứa trẻ tin tưởng cô như vậy mà cô đã làm những gì hả? Đúng là nghiệp chướng mà! Sao nhà họ Lệ chúng tôi lại có con dâu như cô cơ chứ!" 

Lúc này, Ôn Khinh Khinh cũng hiểu rõ họ đến đây vì chuyện gì. Chắc chắn là họ đã xem tin tức trên mạng, biết chuyện của Du Du. 

Chuyện Du Du bị rơi xuống nước trước đó chỉ có Lệ Tần Hoài biết, ba Lệ và mẹ Lệ không hề hay biết. 

"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đưa hai đứa trẻ đi!" Mẹ Lệ không muốn làm khó Ôn Khinh Khinh trước mặt hai đứa cháu. 

"Không được qua đây" Du Du lạnh lùng nói, đôi mắt vốn non nớt lại thoáng lộ vẻ lạnh lẽo: "Bà nội, có chuyện gì thì đợi ba cháu về rồi hãy nói!" 

Phản ứng của cậu bé khiến mọi người đều sững sờ, không ai ngờ Du Du lại có khí thế như vậy. 

Đợi đến khi mẹ Lệ hoàn hồn, bà ta chỉ cảm thấy tim đau nhói, sắc mặt trắng bệch đi mấy phần, bà ta ôm lấy ngực rồi nhíu chặt mày. 

"Mẹ?" Lệ Tần Hoài thấy bà ta như vậy thì vội vàng đỡ lấy, Ôn Khinh Khinh cũng giật mình: "Con gọi xe cấp cứu!" 

"Mẹ không sao!" Mẹ Lệ cố nén sự khó chịu, đứng thẳng người dậy, bà ta nhìn Du Du: "Du Du, bà đến đây là để đòi lại công bằng cho cháu, sao cháu lại đối xử với bà như vậy?"

Advertisement
';
Advertisement