Truyện Manhwa

Ly Hôn Đi, Chồng CEO Bệnh Kiều Khó Dỗ Dành Quá! - Ôn Khinh Khinh (FULL)

 

Sau khi nghe chuyện xảy ra, bà ta hấp tấp chạy đến nhưng kết quả là cả hai đứa trẻ đều che chở cho Ôn Khinh Khinh, còn chính bà ta thì lại thành người xấu khiến trong lòng nghẹn ứ khó chịu. 

“Mẹ, hay là chờ Thành Vũ về rồi hẵng nói đi” Lệ Tần Hoài khuyên nhủ. 

Nhưng mẹ Lê lại hừ lạnh một tiếng: “Chờ nó về thì chẳng phải nó sẽ bênh vực con nhỏ kia sao?” 

Thế nhưng lúc này cũng chẳng có cách nào tốt hơn, không thể giải quyết được hai đứa trẻ, nhất là Du Du, vốn đã có sự trưởng thành và trí tuệ vượt xa lứa tuổi. 

Dù họ có cưỡng ép đưa hai đứa trẻ đi thì cũng không ổn. 

Lệ Thành Vũ vốn đang trên đường trở về, mười phút sau anh xuất hiện trong nhà. 

Vừa bước vào cửa, anh đã cảm nhận được bầu không khí đè nén. 

Túc Túc đang dựa sát vào người Ôn Khinh Khinh, còn Du Du ngồi bên cạnh, giữa hai đứa có một khoảng cách nhỏ. 

Ba mẹ Lệ và Lệ Tần Hoài ngồi ở ghế sofa phía đối diện, thấy anh trở về đều có phần kích động. 

"Ba!" 

“Thành Vũ!” 

Sắc mặt anh trầm xuống, rõ ràng không vui, trong ánh mắt còn thấp thoáng vẻ giận dữ đang chực trào. 

“Túc Túc, Du Du, ba mẹ cần bàn chuyện nên hai đứa lên phòng trước đi. Anh nói với hai đứa trẻ. 

Ban đầu, ai cũng tưởng anh về rồi thì hai đứa nhỏ sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà rời đi nhưng Du Du lại nói: “Chúng con là con của ba mẹ, có quyền được biết những chuyện sắp xảy ra. 

Lời nói cậu bé lại khiến tất cả mọi người đều sững sờ. 

“Được, nếu hai đứa muốn ở lại thì cứ ở lại. Lệ Thành Vũ không phản đối. 

Quả thật đúng như Du Du nói, cậu bé có quyền biết, hơn nữa chuyện này vốn dĩ có liên quan đến cậu bé nên nếu giấu giếm ngược lại càng không hay. Anh hiểu rõ con trai mình thông minh đến mức nào. 

Trong nhà họ Lệ, trừ quản gia và trợ lý thì những người làm khác đều đã được cho lui ra ngoài. 

“Ba mẹ, hai người đến đây là vì chuyện Du Du rơi xuống nước trước đó sao?” Lệ Thành Vũ mở lời trước. 

“Chuyện lớn như vậy mà con không nói với ba mẹ? Lệ Thành Vũ, con chiều chuộng nó thế nào mẹ không quan tâm, con tự hại mình thì thôi nhưng sao lại để nó làm tổn thương 

cháu trai với cháu gái của mẹ chứ?” Mẹ Lệ lại kích động lần nữa. 

Bà ta vừa nghĩ đến chuyện suýt chút nữa Du Du đã mất mạng là tim co thắt lại, thậm chí là còn không thở nổi. 

"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, chú ý giữ gìn sức khỏe." Lệ Tần Hoài giúp bà ta vuốt ngực cho dễ thở. 

Sắc mặt Lệ Thành Vũ không thay đổi, ánh mắt lướt nhìn Ôn Khinh Khinh, nhìn thấy hết vẻ áy náy và tự trách trên gương mặt cô. 

Ánh mắt anh lại dời sang Du Du, lúc này mới chú ý thấy trên má cậu bé có một vết trầy xước nhỏ. 

Trong phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, không ai mở miệng nói thêm lời nào. 

“Thành Vũ, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Con nói rõ ra đi.” Ba Lệ lên tiếng, giọng trầm thấp và trầm ổn, mang theo sự nghiêm khắc. 

“Chuyện này đã được điều tra rõ ràng, không liên quan đến Ôn Khinh Khinh, là có người cố tình hãm hại cô ấy, dùng chuyện này để tống tiền. Giọng anh không nhanh không chậm, trầm ổn khiến người nghe dễ dàng tin tưởng. 

Thế nhưng mẹ Lệ đã hoàn toàn mất niềm tin vào Ôn Khinh Khinh, thậm chí còn thất vọng vì Lệ Thành Vũ cứ hết lần này đến lần khác bênh vực cô. 

“Thằng con bất hiếu! Mẹ biết ngay là con sẽ lại bênh nó mà! Nó cho con uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao cứ lần nào cũng bảo vệ nó?” Mẹ Lệ vô cùng đau lòng và tuyệt vọng. 

Bà ta đã khẳng định chắc chắn rằng chuyện này là do Ôn Khinh Khinh làm, dù Lệ Thành Vũ có nói gì cũng không lọt tai. 

“Mẹ, đây là sự thật! Người liên quan bọn con đã giao cho cảnh sát xử lý rồi, nếu mẹ không tin có thể hỏi thẳng cảnh sát, nếu con thật sự muốn bao che cho cô ấy thì chắc chắn đã chẳng giao người cho cảnh sát.” 

Giống như khi Du Du vừa xảy ra chuyện, lúc biết chuyện từ miệng con trai, anh cũng không báo cảnh sát ngay. 

Bởi vì lúc đó, chính anh cũng từng cho rằng là cô làm. 

Mẹ Lệ sững người, một lúc sau mới phản ứng lại: “Thật... Thật sự không phải cô ta làm?” 

“Thật sự không phải, chuyện lớn như vậy thì con sẽ không bỏ qua” 

Ba Lệ lại lên tiếng: “Có bằng chứng không?” 

Trợ lý mang máy tính xách tay ra, mở đoạn video đã ghi hình từ trước cho gia đình họ Lệ xem. 

Trong video là lời khai của đồng bọn Mã Xung, người đã tiết lộ chuyện gã làm dưới hồ với Ôn Khinh Khinh. 

“Tôi luôn nấp dưới hồ, khi Ôn Khinh Khinh nhảy xuống thì tôi nhào tới giữ chặt cô ta ngay lập tức, không để cô ta cứu người. Nhưng cô ta giãy dụa dữ dội, tôi sợ cô ta thoát được nên đập đầu cô ta vào đá, kết quả là cô ta chảy máu rồi ngất đi, tôi sợ quá nên bỏ trốn” 

Nghe đến đoạn này, mọi người nhà họ Lệ đều nhìn về phía Ôn Khinh Khinh, trên gương mặt cô vẫn còn mang vẻ áy náy và dằn vặt. 

“Tuy chuyện này không phải do con làm nhưng lại xảy ra vì con, con vẫn có trách nhiệm, con xin lỗi!" Đây là câu đầu tiên Ôn Khinh Khinh nói sau khi mẹ Lệ và những người khác đến, cô không hề biện minh cho bản thân. 

Lệ Tần Hoài biết lúc đó Ôn Khinh Khinh bị thương rất nặng, bác sĩ từng nói rất khó tỉnh lại, thậm chí có khả năng trở thành người thực vật. 

Thật ra cô ấy cũng từng nghi ngờ, có khi nào chuyện đó không phải do Ôn Khinh Khinh làm, bởi cái giá phải trả quá lớn nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ là cô ấy tự chơi dại, không lường được hậu quả. 

"Được, chuyện này không phải cô ta làm, cô ta cũng không độc ác đến mức tổn thương con ruột mình, vậy thì chuyện này coi như bỏ qua. Mẹ Lệ hít sâu một hơi để trấn tĩnh cơn giận trong lòng, nhưng cơn giận ấy không phát tiết ra được khiến bà ta càng thêm khó chịu. 

"Vậy còn trước kia thì sao? Chuyện cô ta làm trước đây còn ít à? Hơn nữa, chính cô ta cũng nói rồi, chuyện lần này là vì cô ta mà ra khiến Du Du suýt chết đuối! Lỡ như sau này lại có thêm lần nữa thì sao? Lỡ như lần sau cả hai đứa trẻ đều gặp chuyện thì sao? Ai có thể đảm bảo?!" 

Từng câu chất vấn như từng nhát gõ mạnh giáng xuống trái tim của Ôn Khinh Khinh. 

Cô không tự chủ được siết chặt gấu quần, vì dùng sức quá mạnh mà móng tay cong lên, mu bàn tay tái nhợt, gân xanh dưới da hiện rõ. 

Trong đầu cô vô thức hiện lên những ký ức xảy ra trước khi chết ở kiếp trước. 

Quả thật, Túc Túc và Du Du đã gặp chuyện vì cô. 

Đặc biệt là Du Du, thằng bé đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, dù cô đã van xin, đã hối hận đến thế nào đi nữa thì cũng không thể cứu được hai đứa trẻ. Còn bản thân cô thì bị Lâm Hạ Nhi hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ. 

Lưỡi dao trong tay Lâm Hạ Nhi từ từ rạch từng đường một trên khuôn mặt cô. 

“Ôn Khinh Khinh, chẳng phải cô vẫn tự cho mình là xinh đẹp lắm sao? Giờ thì đẹp hơn rồi đấy” 

“Ôn Khinh Khinh, cô chảy nhiều máu quá, nhiều lắm... Đẹp thật đấy!” 

“Ôn Khinh Khinh, mặt cô không còn nữa rồi để xem cô còn lấy gì đấu với tôi!” 

Từng câu từng chữ như tiếng ác quỷ vang vọng bên tai cô. 

“Ôn Khinh Khinh!” 

"Me oi!" 

“Mẹ!” 

Vài giọng nói vang lên gần như cùng lúc. 

Ôn Khinh Khinh hoàn hồn lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một quả táo bay thẳng về phía mình, theo phản xạ cô bèn nhắm chặt mắt lại. 

Nhưng cơn đau như dự đoán lại không xuất hiện. 

Khi cô mở mắt ra thì thấy một cánh tay đang chắn trước mặt mình. 

“Thành Vũ, con có sao không?” Mẹ Lệ lo lắng hỏi khi thấy quả táo va vào cánh tay Lệ Thành Vũ. 

“Mẹ à, trúng con thì không sao nhưng nếu trúng Túc Túc hoặc Du Du thì sao?” Giọng anh lạnh lẽo, sắc bén như được tôi luyện trong băng giá. 

Mặt mẹ Lệ tái đi ngay lập tức. 

Vừa rồi đúng là bà ta quá kích động, gọi mấy lần mà Ôn Khinh Khinh không đáp, còn nhìn bà ta bằng ánh mắt đầy căm phẫn, thế là bà ta nóng giận cầm luôn quả táo ném qua. 

Nhưng không ngờ lại bị con trai giơ tay ra chắn thay. 

Lúc này trên tay Lệ Thành Vũ đã ửng đỏ, rõ ràng lực ném không hề nhẹ. 

“Thôi được rồi, mẹ con không cố ý” Ba Lệ lên tiếng, không muốn để Lệ Thành Vũ chỉ trích vợ mình. 

Lệ Thành Vũ không nói gì thêm. 

“Ôn Khinh Khinh, cô đã mang đến cho gia đình chúng tôi quá nhiều tổn thương. Sau khi cân nhắc, chúng tôi thấy rằng miễn cưỡng sống chung cũng không thể có hạnh phúc, cô và Thành Vũ ly hôn đi” Lệ Tần Hoài lên tiếng.

Advertisement
';
Advertisement